Chương 8

384 20 0
                                    

Ngày 25 tháng 10 năm 2012

Trời mưa trắng xóa cả một khoảnh không ở khu vườn phía sau nhà. Trước cánh cổng của căn biệt thự khu B Trùng Khánh, có một bóng hình nhỏ tầm 7 8 tuổi, tay cầm một ô dù trắng trong, chân nhỏ nhón lên, cố rướn người xem vào bên trong

Mưa to pha thêm chút gió, cây dù hơi nghiêng về một phía, đứa nhỏ kia đã bị nước mưa làm ướt phân nửa người, tay ôm chặt cán dù, nheo mắt vì bị nước mưa làm cản tầm nhìn

Bàn tay nhỏ, trắng nõn đưa vào bên trong cổng qua lỗ lớn, mò mẫm một hồi tiếng cạch của chốt khóa vang lên. Như được cho kẹo, đứa nhỏ cười tít mắt, chạy nhanh vào bên trong sân nhà mặc cho nước văng tung tóe làm bẩn đôi giày trắng mới mua hôm qua

Đứng trước cửa gỗ, ngước người lên nhìn tay nắm cửa cao hơn một khúc người, đứa nhỏ mím môi, dơ tay lên trên cố rướn người chạm vào nó

Nhảy lên đáp xuống, bàn tay nhỏ va đạp vào phần đuôi tay nắm đau đến ửng đỏ, đôi chân bé tí kia cũng dần mất cảm giác. Mệt đến thở không lên hơi

Lấy hết sức còn đọng lại, dồn lực vào phần chân, đứa nhỏ nhảy lên, hai bàn tay trắng nõn thành công bắt được tay nắm, em dùng hết sức lực ở tay kéo nó xuống cạch

Cánh cửa mở ra, em loạng choạng nhón chân khó khăn đi theo đà cửa, sợ sệt thả tay ra, mất đà lùi liên tục về sau đến khi eo chạm vào góc tủ giày va lên tiếng đập mới đau đớn người mà dừng lại

Ủy khuất mím môi, khéo mắt ửng đỏ, cố kìm nén tiếng khóc, theo thói quen cũ lục tủ lấy dép mang vào nhà, đóng cửa cẩn thận

Đôi mắt to tròn trong veo của đứa trẻ 8 tuổi cáo dác nhìn xung quanh nhà

- Tối quá, chú dì đi công tác vẫn chưa về sao dì giúp việc còn chưa tới?

Nguyên khung cảnh yên ắng chỉ nghe tiếng nói của đứa nhỏ này, nếu bên cạnh có một bóng người nữa thì sẽ rợn người đến đáng sợ

Hạ Tuấn Lâm quen lẻo quen lối đi vào nhà vệ sinh cho khách lấy khăn bông trùm lên người ngăn cho nước chảy đẫm ra sàn

Tuấn Lâm bám tay vào lan can đi lên lầu, miệng nhỏ chúm chím nói lớn như đang báo cho ai đó

- Tường ơi....

- Tường ơi Lâm đến rồi nè

Vừa dứt lời cánh cửa bật mở, đầu nhỏ chen qua khe cửa lắc đầu nguầy nguậy quan sát bên trong

Đến khi thấy cục bông tròn cuộn chăn trên giường, nhìn trên kệ tủ có thuốc và nước đều đã sử dụng Hạ Tuấn Lâm mới thở phào đi vào trong.

Lúc nghe Nghiêm Hạo Tường bị bệnh có trời mới biết Hạ Tuấn Lâm đã cuống cỡ nào. Biết thế hôm qua đã không rủ đi chơi dưới mưa

Chạy lon ton vào phòng, Tuấn Lâm quỳ gối dưới thảm lông cừu, tay nhỏ đặt lên giường, cằm tựa lên. Đầu khẽ nghiêng, má bánh bao theo đó mà dồn lên trên nhìn chỉ muốn cạp một phát cho đã thèm

Một tay để trên giường, một tay đưa đến đo nhiệt độ trán cho bạn lớn, giật mình rụt tay lại

- Nóng

Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, giặt khăn tay qua nước ấm, đem ra trùm lên trán Nghiêm Hạo Tường

Hạ Tuấn Lâm mắt mở to, bặm môi, ngồi xếp bằng trên thảm lo lắng, chỉ sợ chớp mắt một cái liền bỏ qua một chi tiết nhỏ

- Bạn lớn mau mau khỏe lại đi được không? Em đói rồi, muốn ăn bánh gấu

Mỗi khi xưng bạn lớn , bạn nhỏ Hạ Tuấn Lâm luôn đưa ra mặt cún con khiến người phía trước không cầm lòng được mà nâng niu

Phải biết mỗi khi đang bộ mặt này, đem xưng này ra không phải để dỗ người thì cũng là năn nỉ. Nhưng không phải ai cũng được Hạ Tuấn Lâm làm cách này đâu. Nhất bạn Tường đấy, mỗi bạn mới được Lâm làm thế thôi

_____

[ Tường Lâm ] Chăm Chồng Từ NhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ