Chương 62

165 22 0
                                    

Bác sĩ Lý nói: "Hầu hết mọi người đều có lúc buồn phiền, nó là một loại cảm xúc có thể tự điều chỉnh, nhưng trầm cảm thì khác, đó là một loại bệnh, phải đi đến bệnh viện kịp thời để điều trị."

Nói về trầm cảm, từ đầu tiên lóe lên trong đầu Lương Xử Nữ là tự sát, cô vô cùng lo lắng nói: "Ý của anh là Sở Thiên Yết đang bị trầm cảm sao?"

"Không." Bác sĩ Lý liếc nhìn Sở Thiên Yết đang im lặng ngồi bên cạnh cô, "Tâm trí của bạn trai cô so với cô nghĩ vững vàng hơn rất nhiều, về việc này cô có thể yên tâm."

Lương Xử Nữ cáu kỉnh, "Vậy đang êm đẹp mà anh nói đến bệnh trầm cảm làm gì?"

Bác sĩ Lý cười nói, "Chỉ là để làm cho hai người đề phòng một chút, lúc nào cũng duy trì tâm lý lành mạnh."

Lương Xử Nữ không muốn nghe những lời mơ hồ này, "Vậy rốt cuộc Sở Thiên Yết có chuyện gì?"

"Sau khi tôi phán đoán sơ bộ, cậu ta chỉ là mắc phải một chứng rối loạn lo âu thông thường." Bác sĩ Lý nói, "Nguyên nhân của căn bệnh là do cô, hai người cứ nói chuyện đi, ở cùng cậu ta nhiều chút, vài ngày là ổn thôi... không, tôi nghĩ là hiện tại cậu ta đã ổn rồi, vừa rồi hai người ở trong phòng làm cái gì vậy? Trông cậu ta như biến thành một con người khác, mặt đầy xuân phong đắc ý."

Lương Xử Nữ nghe xong liền nghiêng đầu nhìn về phía Sở Thiên Yết, vẻ mặt của anh rõ ràng là vẫn như bình thường, bình lặng như nước, không có gợn sóng, cũng không có tí nét cười nào, cũng không biết bác sĩ Lý thấy xuân phong đắc ý ở chỗ nào.

"Anh nhìn nhầm rồi à?"

Bác sĩ Lý cười, cố ý hỏi Sở Thiên Yết, "Cậu còn muốn tôi kê đơn thuốc an thần cho không? Hình như có loại không ảnh hưởng đến chức năng đó."

Sở Thiên Yết lãnh đạm nhìn anh ta, "Khi nào thì anh đi?"

"Nhìn xem." Bác sĩ Lý chỉ vào anh, nói với Lương Xử Nữ, "Cậu ta thậm chí còn không nổi giận với tôi, chứng minh rằng cậu ta đang có tâm trạng tốt."

Lương Xử Nữ: "... Ra vậy."

"Được rồi, tôi cũng phải đi đây." Bác sĩ Lý thấy anh thật sự không có vấn đề gì lớn, liền cầm hộp thuốc đứng dậy.

"Được, đi cẩn thận." Lương Xử Nữ đứng dậy muốn tiễn anh ta.

"Không cần tiễn, tôi có thể tự đi." Bác sĩ Lý xua tay, nghiêm mặt nhìn Sở Thiên Yết, "Bất kể như thế nào, cậu nhất định phải nhớ Lương tiểu thư là một cá thể tự do, không phải tài sản của cậu, cô ấy có quan hệ xã hội và vòng bạn bè của riêng mình, cậu phải bình tĩnh đối xử với những tương tác bình thường của cô ấy với những chàng trai khác, cậu phải biết rằng, ghen tuông là dấu hiệu của sự chưa trưởng thành, cậu mà thế là sau này..."

"Đủ rồi, anh có định đi không?" Sở Thiên Yết ghét nhất tính khí mẹ già cằn nhằn của anh ta, hết kiên nhẫn: "Tôi sẽ không hạn chế cô ấy."

"Vậy thì tốt rồi." Bác sĩ Lý hài lòng rời đi.

Lương Xử Nữ cảm thấy không ổn, nhíu mày: "Không phải như vậy là trở về trạng thái trước đây sao? Vấn đề không phải là có hạn chế em hay không, mà là suy nghĩ của bản thân anh cần phải bình ổn! Đừng để đến lúc thật sự bị trầm cảm!"

[ Xử Nữ - Thiên Yết ] - DN - Chuyển verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ