Chương 18. Nằm mơ

530 49 3
                                    

Editor: leistheonce

__

Khương Tân Nhiễm đợi một lúc, thấy Cố Nhược không trả lời, nàng tưởng cô không nghe thấy, lại tăng thêm âm lượng: "Cố Nhược, cô có thể giúp tôi mang quần áo vào được không?"

Truyền đến trong tai Cố Nhược, như thế nào cũng nghe giống như là lời mời gọi uyển chuyển.

Cố Nhược rũ mắt xuống, tầm mắt lại phóng tới chiếc váy ngủ đã gấp ngay ngắn kia một lúc lâu, rồi cô mới khô khốc mở miệng: "Biết rồi."

Khương Tân Nhiễm liền dựa vào cạnh cửa chờ.

Cố Nhược đưa tay lấy chiếc váy ngủ màu trắng trên sofa, kể cả vật tam giác nhỏ màu đen bắt mắt kia cũng nắm vào lòng bàn tay.

Ngón cái cô vừa vặn sát bên viền ren màu trắng, chạm lên mềm mại, như là cố ý xoa xoa cưng chiều đầu ngón tay, khiến người ta mơ tưởng viển vông, trong lòng rung động.

Cố Nhược vô thức liếm khoé miệng.

Quần áo khô vẫn còn thoang thoảng hương thơm ngát của nước giặt, quyện với mùi của ánh nắng.

Hai chân Cố Nhược giống như nhét đầy chì, gần như nhích từng bước tới cửa phòng tắm, hai bên thái dương cô lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, đôi mắt một mảnh tối sầm.

Cửa kính mờ, bị hơi nước bốc lên nên không nhìn rõ bất cứ thứ gì bên trong, nhưng chỉ vì Khương Tân Nhiễm cách cửa rất gần, cho nên trên cửa phản chiếu ra một hình dáng mơ hồ.

Chỉ là một đường nét mờ ảo đến khó phân biệt hình dáng thôi mà cũng đã đủ khiến Cố Nhược nhiệt huyết xông lên đầu.

Cổ Cố Nhược cứng ngắc như một tảng đá, cô nghiêng người về phía cửa, không dám quay mặt về chỗ khác nửa phần, dù như vậy, nhưng dư quang nhìn thoáng qua một chút cũng đã khiến hai bên thái dương cô giật nảy mình.

Khương Tân Nhiễm không biết Cố Nhược đã đứng ở cửa, đợi một lúc lâu khiến nàng nóng ruột, lại hỏi: "Cố Nhược, cô lấy nó chưa?" Nàng tự nhủ, không biết Cố Nhược lại đang làm trò gì, nếu như cô không lấy, thì nàng đành nghiến răng mặc bộ quần áo đẫm mồ hôi kia ra ngoài lấy vậy.

Cố Nhược cổ họng cuộn lại, trầm giọng nói: "Mở cửa."

Giọng nói khàn khàn như đang cọ xát trên mặt giấy thô ráp.

Gần trong gang tấc, chỉ cách một cánh cửa, như thể cô đang nói trong lỗ tai Khương Tân Nhiễm vậy, Khương Tân Nhiễm không chuẩn bị khiến nàng giật mình, bắp chân có chút nhũn ra, trên sàn nhà nước còn đọng khiến nàng trượt một phát, suýt chút nữa ngã sấp xuống, may mà tay mắt nhanh nhẹn, bả vai nàng tựa vào cửa kính, tránh khỏi một lần sự cố.

"Bị ngã sao?" Cố Nhược nghe thấy một tiếng đập vang lên, trong lòng sốt sắng, không tự chủ được trực tiếp quay đầu nhìn về phía cửa, không hề nghĩ rằng, vốn chỉ là một quang ảnh mơ hồ mà chỉ vì dán vào cửa mà đột nhiên trở nên cực kỳ rõ ràng.

Ngón tay Cố Nhược sắp bị cô tự cấu đến chảy máu, mắt cô dán vào cánh cửa, dù lý trí rít gào thế nào đi nữa thì cô cũng không nỡ rời đi.

[BHTT][EDITING] Nhân Lúc Say Hôn EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ