Chương 7

73 2 0
                                    

Phó Dục Ninh nằm trên giường, cô cảm giác tim mình vẫn còn đang đập kịch liệt bèn chui xuống tấm chăn thật dày đang đắp, che đi hơn phân nửa gương mặt. Cố Trường An đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ co ro của cô, anh bước nhanh vài bước, đặt túi chườm nóng vào trong chăn.

" Có lạnh không ?" Anh hỏi cô.

Phó Dục Ninh vội vàng lắc đầu, đôi chân lạnh buốt đặt lên túi chườm nóng sưởi ấm. Vừa rồi vì cô quá sốt ruột nên quần áo không mặc kín, chân còn mang đôi dép lộ gót chạy ra gặp anh. Vào trong nhà mới lạnh cóng đến mức toàn thân run rẩy, Cố Trường An phát hiện ra kiên quyết nhét cô vào chăn, rồi đi đun nước sôi rót vào túi chườm nóng cho cô. Nhìn chóp mũi cô bị cóng đỏ ửng, anh đưa tay che kín nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Lòng bàn tay ấm áp khiến cô không nhịn được cọ cọ vào, sau đó lại rụt vào chăn. Điệu bộ quấn quít này khiến vẻ mặt Cố Trường An dịu dàng hơn, đổi bàn tay khác ôm mặt cô, tiếng anh khẽ khàng.

" Tới khi nào ?"

" Trưa hôm nay."

" Đi tàu có mệt không ?"

" Không mệt." - Phó Dục Ninh nói - " Em từ nhà ngoại đi tàu đến, cách đây không xa."

" Đón năm mới ở nhà ngoại à ?"

" Hết năm mới đến, ở sắp nửa tháng rồi."

Thảo nào, nửa tháng trước anh nhận được thư cô, trong thư cô viết tết sẽ về nhà ngoại, nhưng không nói nhà ngoại ở đâu và đi bao lâu. Bây giờ nghĩ lại đại khái là cô có ý rồi.

" Trước khi đến sao không nói với anh một tiếng ?" Anh khẽ hỏi cô.

Phó Dục Ninh khép hờ mắt, không nhìn anh cũng không trả lời, hai hàng mi nhỏ run run, cô chẳng tin anh không biết vì sao cô làm vậy. Quả nhiên, chỉ trong phút chốc ánh mắt anh vương đầy hơi ấm nồng nàn.

" Nằm chốc nữa cho ấm." - Anh nhẹ nhàng dặn dò - " Anh đi làm vài món ăn, làm xong sẽ gọi em."

Phó Dục Ninh ước gì anh nhanh đi đi, kéo chăn che kín mặt, ấp úng ừ. Nghe tiếng bước chân của anh bước đi, cô hơi hé mắt ra, xác nhận anh đã đi rồi mới dám vén chăn lên hít thở.

Nói thật, mới vừa rồi quả thật cô có chút bị anh làm cho hoảng sợ. Trên đường đến đây, cô từng tưởng tượng phản ứng của Cố Trường An khi nhìn thấy cô, hoặc kinh ngạc hoặc vui mừng. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ như vậy, nói ra đây còn là nụ hôn đầu của cô nữa, đột nhiên bị anh cướp mất rồi. Có điều cô lại nghĩ, phản ứng như thế ít ra nói rõ anh vẫn nhớ cô, rất muốn nhìn thấy cô đúng không ?

Phó Dục Ninh ngây ngô cười, bây giờ trái tim thấp thỏm cuối cùng đã an ổn. Ngửi mùi chăn quen thuộc, chỉ chốc lát sau cô liền ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại không khí trong phòng vô cùng ấm ấp, mùi thơm lan tỏa. Phó Dục Ninh mặc quần áo tử tế, xuông giường thì phát hiện vali của cô được mang từ nhà khách về đây không biết tự lúc nào. Cô ngẩn ngơ, lấy ra đôi dép bông dày bên trong, lần này chân cô không chịu được lạnh cóng nữa.

Phòng ngủ và phòng khách đều tối như mực, chỉ có phòng bếp là sáng đèn, mùi thơm cũng từ đó bay ra. Phó Dục Ninh rón rén đi đến đẩy cửa phòng bếp ra, bên trong hơi nóng nghi ngút, cô thấy Cố Trường An đang cầm muôi nếm thử canh vừa nấu xong. Anh hơi cau mày, thêm chút gia vị vào đó, sau đó lại nếm nữa, lần này mới hài lòng.

Hạnh Phúc Ngọt NgàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ