Trước khi quay.
Nhân viên công tác gỡ xuống một mảnh vải đen từ đai tay trên cổ tay Tiêu Chiến, chuẩn bị bịt mắt cho anh. Kết quả giữa chừng thì bị Vương Nhất Bác ngăn lại, nói muốn tự mình buộc cho Tiêu Chiến.
Ban nãy bị Vương Nhất Bác trêu chọc, Tiêu Chiến không muốn mình yếu thế, bèn ra dáng đàn anh nói: ''Cố gắng hôn cho tốt vào.''
''Ngài cứ yên tâm, tôi đây nhất định sẽ phối hợp với ngài thật tốt.'' Vương Nhất Bác ngả ngớn trả lời.
Phải nói đoàn phim này chuẩn bị trang phục rất có tâm, vải rất dày, sau khi buộc lên trước mắt anh chỉ còn một mảng tối đen như mực, hoàn toàn không thấy được gì nữa.
Bịt mắt lại đi thử vài lần. Tiêu Chiến ra hiệu với đạo diễn, tỏ vẻ có thể quay được rồi.
Chiếu theo kịch bản, Tiêu Chiến dựa vào trí nhớ dễ dàng tìm được thân cây, vỗ vỗ mấy cái rồi mượn lực dây cáp nhảy lên.
Anh tựa vào thân cây chợp mắt, một chân buông thõng xuống nhẹ đung đưa, tay cầm Trần Tình đưa đến bên miệng bắt đầu thổi. Thổi xong một khúc mới cất Trần Tình đi để nghỉ ngơi. Vạt áo màu đen rủ xuống khẽ lay động, mang đến dáng vẻ phóng khoáng tùy tiện lại lười nhác. Trên ngực còn cài một bông hoa màu tím nhạt, ở trước máy quay lờ mờ tản ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Sau đó Ngụy Vô Tiện yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Chiến ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng nội tâm anh lại không cách nào bình tĩnh được như Ngụy Vô Tiện. Bởi vì Ngụy Vô Tiện không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Chiến thì khác.
Lúc này bên ngoài máy quay truyền đến tiếng bước chân rất khẽ. Có người đang đến gần, anh lập tức cảnh giác mà tỉnh lại.
Tiêu Chiến mở miệng dò hỏi, giọng nói hơi khàn, bởi vì căng thẳng nên bị khản tiếng, vừa vặn phù hợp với trạng thái mới tỉnh ngủ của nhân vật.
Mà trong máy quay, Vương Nhất Bác cũng đã nhập vai. Cậu mặc một bộ bạch y, tựa như đạp trăng mà đến. Ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng người đang dựa trên cây. Đó chính là người mà cậu ngày đêm thương nhớ. Người ấy đã bị vải đen che kín mắt, cánh môi ửng hồng, khóe môi cong lên khẽ mỉm cười...
Vẻ đẹp khi bị trói buộc này chẳng phải là ý tứ mời gọi rõ rành rành hay sao?
Cảnh tượng như vậy đập vào mắt, Vương Nhất Bác mới có thể hoàn toàn hiểu hết được tâm trạng của Lam Vong Cơ khi ấy. E là có nhiều hơn ba nghìn gia quy đi chăng nữa, thì cũng không cách nào cưỡng lại được cám dỗ chết người này. Có lẽ nếu đổi lại là cậu, sẽ không chỉ đơn thuần là hôn trộm.
Nắm chặt Tị Trần, hít sâu vài hơi. Mới đầu khi đọc kịch bản Vương Nhất Bác cho rằng mấy lần hít thở sâu này là đang do dự khi đưa ra quyết định, nhưng giờ phút này cậu mới nhận ra cách lý giải lúc đó của mình là sai, mấy lần hít thở sâu này là đang áp chế sự kích động.
Vậy nên đến khi không thể kiềm chế, cậu tiến lên vài bước, đẩy người đàn ông đang huyên thuyên không ngừng còn định đứng dậy để nói chuyện với cậu lên thân cây. Cậu hé môi, mạnh mẽ hôn xuống, chặn lại những lời đối phương muốn nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nếu Bác Quân Nhất Tiêu quay Lư Hương
FanfictionTên truyện: Nếu Bác Quân Nhất Tiêu quay phiên ngoại Lư Hương Tác giả: Sữa vải thiều (荔枝牛奶) Thể loại: bối cảnh thực tế, giới giải trí, niên hạ, có H, HE Tình trạng bản gốc: Đã hoàn (26 chương) Tình trạng bản edit: Đang lết Editor: Míp Lofter: https:...