Chương 10

932 53 11
                                    

Suốt cả bộ phim, Vương Nhất Bác là người có nhiều tiếp xúc cơ thể nhất với Tiêu Chiến. Vì đề tài nên dù không thể quay phim tình cảm một cách trắng trợn, nhưng điều này cũng không ngăn được đạo diễn ngấm ngầm thả hint... Thỉnh thoảng sẽ thêm thắt vào một số cảnh đụng chạm cơ thể không rõ ràng. Có đôi khi bị Tiêu Chiến vô tình chạm phải nơi nào đó, Vương Nhất Bác cũng sẽ nổi phản ứng.

Tiêu Chiến cảm nhận được cậu bạn nhỏ đang máu nóng toàn thân, nhìn nhau cười một cái sau đó lại giúp bạn nhỏ che giấu, để cậu không phải xấu hổ với mọi người.

Giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ từ trước đến giờ Vương Nhất Bác căn bản chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ. Chỉ có anh mới là người luôn thấy xấu hổ thay cậu mà thôi.

Giống như cảnh quay hiện giờ, Tiêu Chiến cưỡi trên người cậu, bị một vật vô cùng nóng bỏng ấn vào giữa hai chân. Mà sắc mặt Vương Nhất Bác vẫn một vẻ lạnh lùng giống như Lam Vong Cơ được miêu tả trong nguyên tác, nhìn có vẻ đoan trang nhã nhặn nhưng thực chất đôi tay vung kiếm gảy đàn giấu dưới áo choàng đang mạnh mẽ xoa nắn mông của Ngụy Vô Tiện...

Kết thúc cảnh quay, hai chân Tiêu Chiến như nhũn ra đứng dậy khỏi người cậu.

Đạo diễn nói: "Nghỉ ngơi mười phút rồi quay tiếp..." Do thường ngày trường quay rất ồn ào, đạo diễn liền hắng giọng một cái lớn tiếng nhắc nhở Tiêu Chiến: "---- Thầy Tiêu, lát nữa nhớ biểu hiện phóng túng hơn nữa nhé.''

".........." Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác như đang xem trò vui, vỗ một cái vào mông anh, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh có nghe rõ không, bảo anh phóng túng hơn nữa đó."

''......'' Tiêu Chiến hít sâu một hơi, nếu không phải do thợ trang điểm đang dặm lại lớp trang điểm cho anh, thì chắc chắn anh đã gây chiến với Vương Nhất Bác rồi.

Tiêu Chiến không thể không bổ trang, mỗi lần như vậy anh đều bị làm cho vô cùng chật vật, dặm lại lớp trang điểm mất rất nhiều thời gian. Nhưng Vương Nhất Bác thì khác, cậu nhẹ nhàng sảng khoái tiên khí tràn đầy, có thể dặm lại lớp trang điểm rất nhanh chóng.

Vương Nhất Bác không có việc gì làm liền lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh Tiêu Chiến... Dí sát gần mặt  ''Tách tách'' chụp hai tấm, cứ như sasaeng fan.

Hết chụp mặt cậu lại ngồi xổm xuống chụp chân anh. Kiểu chụp ảnh thế này, trước Tiêu Chiến cũng chỉ có chiếc motor phân khối lớn yêu quý của cậu mới có thể khiến cho Vương Nhất Bác tận tâm ngồi hẳn xuống chụp như thế.

Chụp ảnh xong còn không quên khen ngợi: "Wow ~ chân đẹp quá." giọng điệu cứ như tên lưu manh.

Mới đầu Tiêu Chiến còn ngượng ngùng, chống cự sau này quen rồi cũng lười để ý đến cậu.

Tàng Thư Các vừa oi vừa nóng, trang điểm xong Tiêu Chiến rũ mí mắt ngáp một cái, thổi phù phù vào chiếc quạt điện nhỏ, lười biếng hỏi Vương Nhất Bác: ''Anh đói quá Vương Nhất Bác, em có gì ăn không?''

Vương Nhất Bác cất điện thoại đi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu nhếch miệng cười: "Có ạ.''

Tiêu Chiến bị thu hút sự chú ý nhìn sang: "Có gì dợ?''

Nếu Bác Quân Nhất Tiêu quay Lư HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ