Kết thúc một ngày quay, đoàn làm phim quay về khách sạn.
Vương Nhất Bác theo thói quen đi theo Tiêu Chiến lên xe bảo mẫu của anh. Vào đoàn được vài tháng, dường như cậu đã không còn xe bảo mẫu riêng nữa rồi.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu phát trong xe. Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế, nhớ lại nội dung buổi quay ngày hôm nay, đầu óc rối như tơ vò, anh đưa tay lên day day thái dương, định bụng đeo bịt mắt lên nghỉ ngơi một lát.
Cánh tay bị đẩy nhẹ vài cái, Tiêu Chiến quay sang liền thấy Vương Nhất Bác cầm điện thoại sáp lại gần: "Em muốn chụp ảnh với anh Chiến.''
Lại bắt đầu rồi phải không? Tiêu Chiến cau mày. Đúng là tuổi trẻ có khác, ồn ào quá...
"Đừng nghịch nữa Vương Nhất Bác, anh Chiến đang mệt, để anh nghỉ ngơi một lát." Vừa nói Tiêu Chiến vừa ngáp.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu sán lại gần, giơ điện thoại ra trước mặt anh.
Ánh mắt Tiêu Chiến đầy vẻ mệt mỏi, rì rầm nói: "Ầy... Anh đã bảo không muốn chụp rồi, em___''
"Anh Chiến! Chuẩn bị! "
" ......3! "
" ......2! "
"1! "
Tiêu Chiến nhanh chóng mở to mắt, ngay lập tức tỉnh táo trước khi tiếng "1" vang lên, chuẩn xác hướng về phía màn hình làm động tác bắn súng.
"Tách'' ảnh chụp chung hoàn thành.
Vương Nhất Bác vui vẻ thu điện thoại về, cúi đầu dùng hai ngón tay phóng to ảnh lên xem, còn tự mình khen mình: "Chụp không tồi."
Tiêu Chiến lại cảm thấy buồn ngủ, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, thì cái đầu nhỏ của Vương Nhất Bác lại lặng lẽ nghiêng sang, gọi anh: "Anh Chiến."
"Ừm?" Tiêu Chiến đáp lại, liếc nhìn Vương Nhất Bác, thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc lại hỏi: "Sao vậy?''
Vương Nhất Bác mím môi, nhìn Tiêu Chiến một lúc lâu mới nói: "Anh ơi, quần lót của anh..."
"Im miệng!" tai Tiêu Chiến thoáng chốc đỏ bừng.
Vương Nhất Bác không nhịn được nữa, ha ha ha cười thành tiếng: "Anh Chiến, cho em mượn quần chữ T của anh xem thử với."
Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa buồn cười, chỉ đành bịt miệng Vương Nhất Bác lại. Vương Nhất Bác cũng không tránh, để mặc anh làm, nửa khuôn mặt bị anh che lại, lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh.
Tiêu Chiến ngẩn ngơ mất một hồi. Mắt Vương Nhất Bác rất đẹp, trong veo và cực kỳ thuần khiết... Thường ngày khi đùa giỡn Tiêu Chiến luôn nói mình ghen tị với khuôn mặt nhỏ của Vương Nhất Bác, nhưng thật ra anh cảm thấy đôi mắt này mới là đẹp nhất.
Vương Nhất Bác cười rạng rỡ, cậu chu miệng, một tiếng ''chụt'' thanh thúy vang lên.
Lòng bàn tay bỗng chốc nóng bừng, ánh mắt Tiêu Chiến hơi ngẩn ra, trong lòng khẽ run lên, vội vàng thu tay lại rồi nhìn đi nơi khác, bình tĩnh lại một lát mới mặt không đổi sắc nói: "Đừng quậy nữa Nhất Bác."
BẠN ĐANG ĐỌC
Nếu Bác Quân Nhất Tiêu quay Lư Hương
FanficTên truyện: Nếu Bác Quân Nhất Tiêu quay phiên ngoại Lư Hương Tác giả: Sữa vải thiều (荔枝牛奶) Thể loại: bối cảnh thực tế, giới giải trí, niên hạ, có H, HE Tình trạng bản gốc: Đã hoàn (26 chương) Tình trạng bản edit: Đang lết Editor: Míp Lofter: https:...