Đến khi thế giới này lụi tàn (1)

612 36 4
                                    

Thể loại: không năng lực, chủ tịch tuổi trẻ tài cao Akutagawa x vật cổ gia truyền thần kỳ Atsushi, sinh con.

————————

Trong văn phòng cao nhất của toà Giới Xuyên nằm giữa trung tâm thành phố, một bóng dáng cao gầy mệt mỏi ngả người trên chiếc sô pha tối màu.

Gần đây công ty đang trên đà phát triển, có thêm nhiều sự vụ cần anh phải xử lý, Ryuu đã nhiều lần bỏ bữa, cũng hiếm khi được ngủ một giấc tử tế. Thiếu ngủ lâu ngày khiến quầng thâm dưới mắt anh thêm dày, thậm chí những cơn đau đầu bất chợt trở nên nghiêm trọng hơn.

Làn da trắng bệch và đôi mắt đen sâu hút như vực thẳm có thể dễ dàng khiến người đối diện thấy sợ hãi.
Không chỉ vậy,  không khí xung quanh anh lại đem đến sự u ám làm người nghẹt thở, khuôn mặt lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm dường như khiến các cơ mặt cứng lại, Akutagawa đã không còn nhớ lần cuối anh cười là khi nào.

Có lẽ là từ sau khi cha mẹ qua đời, bao nhiêu công việc và trách nhiệm cần gách vác đổ lên đôi vai của của thanh niên mới qua tuổi đôi mươi khiến anh không thể không trưởng thành sớm. Anh cũng học cách che giấu cảm xúc, dùng một khuôn mặt lạnh nhạt đối nhân xử thế.

Và không phụ lòng nuôi dưỡng của cha mẹ, Akutagawa biểu hiện rất xuất sắc, anh chìm đắm trong công việc, vực dậy công ty đang đứng trên bờ vực sụp đổ trở về dáng vẻ huy hoàng vốn có, thậm chí còn phát triển nó đến mức người ngoài phải trầm trồ không ngớt.

Tuy nhiên, hậu quả của tháng ngày điên cuồng làm việc và ăn uống không điều độ là thân thể bị suy yếu, chất lượng giấc ngủ giảm sút và căn bệnh đau dạ dày dai dẳng.

Hôm nay lại là một ngày tăng ca mệt mỏi, cả công ty vắng lặng tối đen như mực, chỉ có một mình Ryuu trong màn đêm. Thân thể mệt mỏi đến cực độ nhưng lúc này về nhà anh cũng không đi vào giấc ngủ được.

Tuy vậy, Ryuu vẫn quyết định về nhà, căn biệt thự xa hoa nhưng lạnh lẽo chỉ có anh và người làm, không khí ấm cúng mà anh mơ ước đã đi vào dĩ vãng. Nặng nhọc lê bước lên phòng, nhấp một ngụm sữa nóng, thay vì ngả người xuống giường, anh thả lỏng người trên sô pha, tay cầm chiếc móng vuốt rồng gia truyền.

Nói là vuốt rồng nhưng nó thực chất là một miếng ngọc thượng đẳng hình vuốt chỉ dài 5cm được lưu truyền qua nhiều đời Akutagawa. Vì chất lượng ngọc tốt nên cầm trên tay trơn bóng mát lạnh, Ryuu thường cất nó trong hộp rồi để trong két.

Mỗi khi thấy nhớ nhung người xưa, anh sẽ cầm nó trên tay vuốt ve để xoa dịu lòng mình. Dẫu cha mẹ nói rằng vuốt rồng này có ma lực kì lạ đã giúp dòng tộc thịnh vượng, cũng nhiều lần bảo vệ cả nhà, hoá nguy thành an nhưng anh không quá để tâm, chỉ nghĩ cha mẹ mê tín.

Xoa ngọc được một lúc, một cơn choáng váng ập đến khiến Ryuu thấy như trời đất đảo lộn, anh lâm vào hôn mê. Khi hơi thở anh trở nên đều đều, vuốt ngọc như toả ra một luồng sáng mờ ảo dịu dàng bao phủ lên thân mình chàng trai.

Ánh nắng len lỏi qua khe cửa, chiếu lên tấm rèm tối màu trong căn biệt thự đắt đỏ bậc nhất thành phố. Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên và ngay sau là giọng nói chậm rãi của quản gia:

[AkuAtsu] Nhà có nuôi một chú hổ conNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ