15

418 36 2
                                    

Vẫn là những ngày tháng bình thường đến bất ngờ cuối cùng là sụp đổ,gục ngã thật rồi,trái tim đã đổ vỡ, không còn những giấc mơ kì ảo, hảo huyền. Tại sao vậy? Tại sao lúc nào người chịu đau khổ chỉ là kẻ si tình? Ông trời không lẽ bất công như vậy sao? Cướp mất mọi thứ như một kiệt tác màu hồng của người khác tự tạo nên ư?... Văn Thảo đã thật sự nghĩ rằng cuộc sống của mình tàn rồi. Nhìn lên trên màn hình điện thoại,ừm hửm? tấm hình của Hân úp lên chụp với một bạn nào đó,thế là Hân đã có người yêu, em mất Hân thật sao? Em yêu Hân đến thế mà, sao lại bất công với em thế cơ chứ...em..Òa khóc nước mắt em chảy dài trên hàng mi,mắt em đỏ ngầu lên,đây là lần đầu tiên em buồn đến vậy,không biết em có chịu nỗi cú sốc này không nữa..mười năm không phải ít đâu mà, thời gian đó chứng minh em yêu hắn đến cỡ nào,em chẳng dám thổ lộ em sợ tỏ tình xong sẽ bị từ chối khả năng rất cao,chính những câu nói lớp hai khi em mới tám tuổi,em sợ hắn sẽ bỏ em,giờ thì thành sự thật rồi,em buồn lắm..
----
Tại lớp 12a2 hôm nay vắng 1 bạn, tên Thái Văn Thảo, lí do bị sốt không khỏe.
VS: Không biết nó có sao không,thằng này không chịu bảo với anh em gì cả
TT: thôi thôi,Sơn bớt nóng, dù sao nó cũng bệnh mà,học xong em Sơn đi thăm nó nhé?
VS: tất nhiên là tao phải đi chứ, ai đời thấy bạn mình bệnh mà không xót đâu
HS_class: cô ơi, tan học lớp mình đi thăm bạn ấy được không cô?
GV: cũng được, vậy bạn Sơn bạn Tuấn bạn Hân bạn Cảnh bạn Phi đi thăm nhé
VS: bạn Hân không đi được không ạ?
GV: lí do?
VS: một số chuyện riêng thưa cô
GV: ừ,thế thôi tan học các bạn đi thăm còn Hân khỏi đi không sao,ai muốn đi nữa cứ đi.
HS_class: dạ
---
VTr: nghe bảo hôm nay Thảo sốt à?
VK: ừ
VTr: nó bị sao vậy
VK: tao không biết đi mà hỏi nó,mà dù biết tao cũng không nói
VTr: ừm,vậy tan học tao với mày thằng Việt thằng Phi đi thăm nó ok không?
VK: ứ ừa,cũng được, nhưng mà cũng có gì chứ nhỉ?.
VTr: 2 bịch bim bim + thêm li trà sữa
VK: ok bạn!
-----
Tại một căn phòng không gian yên tĩnh, tiếng nhạc từ điện thoại nho nhỏ phát tiếng, những bài hát buồn thế này đúng tâm trạng của em, em đang sốt nhưng chưa hẳn là liệt giường như trong phim. 38° azz, chết tiệt sao lại cao đến thế? chỉ khóc quá nhiều thôi em nghĩ đâu nặng đến vậy, thế là cái thân này phải xin nghỉ 2-3 ngày mới khỏe nỗi.Cái tình huống gì thế này, vừa buồn vừa bệnh, sao cái nào cũng ập vào người em hết, suy nghĩ triền miên,tiếng nhạc đã tắt tự lúc nào..sự im lặng khiến em thiếp đi,ngủ rồi,nên vậy đi sẽ giúp em quên được một chút gì đó,bớt đau khổ.
----
" Cốc cốc"
VT: ai vậy?
QV: mở cửa đi Thảo, tao Việt nè
VT: vào đi cửa không khóa
"Cạch"
BL: em với các anh đến thăm anh nè
VT: làm gì phiền thế,có bị gì đâu
VK: sốt 38° mà nhẹ à - Khang đã lia mắt thấy cây đo nhiệt độ cơ thể của Thảo
VT: vẫn còn thở được
CP: chẳng biết lo cho bản thân gì hết, làm sao mà sốt nói nghe xem
VT: không có gì chỉ là mệt dẫn đến sốt thôi
HC: khai thật đê, làm sao?
VT: à thì khóc nhiều quá - Thảo cố gắng nói nhỏ cho mọi người không nghe nhưng..
VS: đm, sao lại khóc đứa nào bắt nạt mày?
VT: tao không sao buồn chút chuyện thôi à
ĐB: chúc anh mau khỏe
VB: mau trở lại anh nhé
VT: cảm ơn mọi người đã đến thăm mình
TT: ơn nghĩa gì,dù sao thì cũng coi nhau như anh em,không cần
VTr: thấy mày cũng chuyển biến tốt, nên bọn tao về trước nha!
VT: ừ,bye tụi bây
VK: bye
----





------End 15----

   

Yêu nhé...!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ