Chương 2: Cứu em một lần - Bảo vệ em cả đời

840 90 4
                                    

Đang ngủ, Kiến Thành giật mình dậy bởi tiếng chuông báo thức. Em nhanh chóng với tay tắt nó đi, rồi ngồi đờ ra vài phút mới tỉnh ngủ.

"Aaaaaaa, sắp trễ học rồi"

Lật đật đứng dậy chạy đi vệ sinh cá nhân, thay đồ đi học. May là hôm qua trước khi ngủ em đã chuẩn bị trước tập sách. Nhanh chóng chạy xuống nhà, không kịp nhìn mặt mẹ, nói to.

"Thưa mẹ em đi học"

"Em nhớ ăn sáng đó, không được bỏ bữa đâu nha, lớn rồi còn để mẹ nhắc nhở như con nít" - bà cười, nói vọng ra từ bếp.

"Dạ, biết rồi, yêu mẹ của em"

"May quá, vẫn còn kịp" - Kiến Thành thở phào.

Em đến trường vừa kịp tiếng chuông, xem ra không trễ. Chạy thẳng đến lớp, ngồi xuống bàn, nhìn qua mới thấy chỗ trống bế bên của Lập Bá lại còn trễ hơn cả mình. Lập Bá là bạn cùng bàn kiêm bạn thân của em.

Một lúc sau mới thấy Lập Bá bước vào lớp.

"Này Lập Bá, cái đồ con heo nhà mày sao hôm nay lại đi muộn thế?"

"Hôm qua đi chơi đến tận tối mới về nên sáng nay ngủ quên" - Lập Bá vừa ngáp vừa đáp.

Sau mấy tiết học mệt mỏi, em liền rủ Lập Bá đi xuống canteen. Đi một lúc Lập Bá liền hỏi.

"Này Tiểu Thành, ba năm cấp ba mày không quen ai hết à? Mày định theo chủ nghĩa độc thân hay sao vậy?"

"Tao chưa tìm được chân lý đời mình, đâu như mày, ba năm ba chàng trai"

Lập Bá thở dài. Biết vậy khỏi hỏi thì tốt hơn, hỏi chi cho tên nhóc này chọc tức. Nói rồi cả hai lên lớp bỏ lại bao ánh mắt nhìn đắm đuối họ. Không phải nói quá nhưng do em nhìn rất đáng yêu còn Lập Bá nhìn rất quyến rũ.

Cuối cùng cũng tan học, nhìn đồng hồ cũng đã 11h rồi. Về nhà nhanh thôi, ăn cơm rồi ngủ, chiều nay còn phải học thêm mấy môn nữa. Kiến Thành nghĩ thầm mà thấy nản.

Chiếc xe buýt dừng trước trạm, đi bộ qua khoảng chục căn rồi rẽ vào con hẻm là tới nhà em. Nhà em có màu trắng, tuy nhà nhỏ không giàu có gì nhưng lại đơn giản gọn gàng và đáng yêu như em. Phía trước là vườn hoa do mẹ và em trồng, ở gốc sân còn có vài chậu dâu tây do em trồng nay đã ra mấy quả nho nhỏ.

Tranh thủ ăn uống xong, ngủ đến 15h rồi dậy đi "chiến" tiếp. Do hôm nay bài nhiều nên em nén lại làm nốt cho xong. Vì về khá trễ nên chẳng còn chuyến xe nào cho em đi.

Sau một lúc, em quyết định đi bộ về tiện thể tập thể dục luôn. Đi được một đoạn gần rẽ vào con hẻm nhà em, em liền bị một đám người lạ mặt chặn lại. Lúc này em thật sự rất sợ, cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh. Rất nhanh một tên xăm mình cao to lực lưỡng bước đến trước mặt em, cười ha hả rồi nói.

"Nè nhóc, cưng có gì giá trị đưa ra đây rồi bọn anh thả cho đi"

Nói là cố giữ cho bản thân bình tĩnh nhưng mà em không làm được, em sợ sệt giọng run run nói.

"Em đi học về trên người không có gì giá trị hết. Các anh tha cho em được không?"

Đôi mắt tròn lúc này không còn kiềm được mà rơi nước mắt. Kiến Thành ôm cặp thật chặt.

[BibleBuild - Bác Thành] Gọi là chồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ