Chap 4

2K 263 25
                                    

Chiều buông cũng là lúc hoàng cung lên đèn rực rỡ ánh vàng lấp lánh. Soobin ở trên xe ngựa phía xa đã thấy một mảng sáng choang, đối lập với mấy con hẻm nhỏ tối tăm. Hắn yên tĩnh dựa vào ghế nhắm mắt định thần.

Tối nay rất đặc biệt, hắn đột nhiên không ngăn được thần kinh trở nên căng thẳng. Có lẽ bởi vì Soobin bây giờ giống như bước vào hang cọp, sơ sẩy một bước, ai có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì? Hắn bây giờ là ngoại lai, không thể bị nhận ra, một màn kịch dựng lên mà trong đó hắn là diễn viên duy nhất.

Xe ngựa mang ấn kí sói dừng trước cổng lớn hoàng cung, Soobin một thân lễ phục xanh đen bước xuống. Khác với thường ngày, để trà trộn vào đám quý tộc Altenos như mấy con khổng tước, Soobin không thể ăn mặc quá giản dị. Hắn hôm nay tinh tế gọn gàng, ngực trái cài ghim đính kim cương xanh đậm, bao tay vải đen đặc biệt hợp với mấy ngón tay thon dài của hắn, không quá nổi bật nhưng nếu có ai để ý đều sẽ nhận ra Soobin có thân phận không bình thường.

Soobin đưa ra thiệp mời cho lính gác, danh chính ngôn thuận được tiếp đón. Chỗ này hỗn tạp bao gồm Alpha, Beta và Omega, mỗi người trừ Beta trước khi vào đều phải tiêm một liều thuốc ức chế. Hắn nhìn kim tiêm đâm vào cánh tay, chất lỏng trong suốt được đưa vào người làm đầu óc hắn có chút choáng. Soobin nhíu mày, thuốc ức chế của Altenos đều mạnh vậy sao?

Trong sảnh tiệc một mảng náo nhiệt, quý tộc khách khí qua lại trước mặt nhau. Nhìn qua cũng thật hòa hợp, nhưng Soobin đã biết rõ bản chất của những người này, bây giờ chỉ thấy thật kinh tởm. Hắn đến một góc khuất có bàn rượu vang, cầm lên một ly dựa vào bức tường nhàn nhã chờ đợi.

"Ngươi trông lạ mắt quá."

Một quý tộc mập mạp lại gần chỗ Soobin bắt chuyện. Có vẻ gã muốn xây dựng nhiều mối quan hệ, ai cũng xã giao được. Soobin nâng mắt nhìn gã, trấn tĩnh cố không bỏ đi hướng khác.

"Stephan Steve, ta chỉ là một tử tước nhỏ bé, không đáng để ngài lưu tâm."

Tên mập đánh giá hắn một lượt rồi nở nụ cười.

"Ồ, gần đây cái tên này được người ta bàn tán nhiều lắm đấy."

"Hân hạnh."

Soobin không lạnh không nhạt đáp làm gã chẳng biết nói gì nữa, yên ổn đứng gần hắn.

Tiếng nhạc du dương vang lên, trên tầng cao có người từ từ bước xuống. Người đó một thân lễ phục cùng bao tay màu trắng, chi tiết nhỏ trên quần áo lại là màu vàng nổi bật.

Bạch y như tuyết, quốc sắc thiên hương. Đóa hồng trắng xinh đẹp của đế quốc.

Không phải hư danh.

Soobin hướng mắt về phía đó, không nhịn được nhìn từng bước chân của em. Không chỉ lễ phục trắng, da Yeonjun cũng rất trắng. Omega một thân thon gọn mềm mại, cần cổ mảnh khảnh ẩn hiện, mắt lại sắc bén. Rõ ràng lễ trưởng thành là ngày vui, em lại không cười.

Bởi vì Yeonjun biết, hết ngày hôm nay thôi, những ngày sau em đều sẽ bị dò xét, không còn tự do tự tại phi ngựa trên đồng cỏ xanh mát nữa. Em bị ràng buộc rồi.

[ABO] Soojun | White roseNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ