Louis ngơ ra, trước mặt là Yeonjun đang cõng cái thân to đùng của thằng bạn, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Vốn định là dẫn đội đi kiểm tra sòng bạc lúc nãy Soobin tới, ai mà ngờ vừa được nửa đường đã đụng mặt.
"Giao Soobin cho ta."
Nhìn em mồ hôi ướt cả tóc vậy cũng đủ biết chật vật thế nào. Còn người đằng sau nữa, bảo chờ rồi mà lại thành cái kiểu sống dở chết dở như này đây. Nếu không phải đề phòng vạn nhất mang theo cả bác sĩ đi cùng, không chừng sẽ bỏ mạng mất.
Thằng điên.
Louis vẫn là quá hiểu hắn rồi.
Cậu vừa nhíu mày vừa nhìn Soobin được quấn băng trắng gần như nửa người. Trông hắn cũng thảm quá, sơ cứu tạm thôi chứ đâu thể nào xử lí ngay giữa đường thế này.
"Ngài còn đứng đó làm gì? Soobin giao cho bác sĩ, ngài lên ngựa với ta đi."
Yeonjun lóng ngóng, chôn chân một chỗ cuối gầm mặt. Vừa nãy khóc một trận to đuôi mắt vẫn còn đỏ, cổ họng vẫn đang nghẹn lắm, Louis vừa nói xong liền trực tiếp rơi nước mắt luôn.
"Theo ta về, Soobin đã thành như vậy ngài còn muốn trốn?"
Em lắc đầu nguầy nguậy, hai tay siết chặt miết mạnh vào nhau. Yeonjun tất nhiên không còn muốn trốn nữa, nhưng em có tư cách gì để về đó, để nhìn mặt hắn đây? Louis đành để đoàn hộ tống Soobin đang nguy hiểm về trước, còn mình ở lại chờ Yeonjun bình tĩnh.
"Soobin bảo, nếu ngài ấy có chuyện gì thì đưa ngài cái này."
Louis lấy ra túi vải nhỏ chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, màu xanh biển, điểm nhấn duy nhất là hoa hồng trắng tinh khôi. Yeonjun ngước lên, khẽ rút dây. Bên trong là con dấu bằng bạc khắc ấn kí đặc trưng của Soobin - sói.
"Sau này có chuyện gì đều sẽ giao cho ngài xử lí thay Soobin."
Giao lại ấn kí, chính là giao lại hết quyền hạn. Sau này Yeonjun đứng nhất, đóng dấu một cái đồng nghĩa với việc thay đổi thế cục. Đây là bộ mặt của đế quân.
"Mặc dù ta không thích ngài lắm, nhưng Soobin đã giao phó thì ta tất nhiên sẽ hoàn thành. Về đi."
"Ta không nhận được."
Yeonjun cẩn thận kéo lại dây, đưa ra trước mặt Louis không lấy nữa. Cậu cảm thấy hơi mệt với hai người này rồi, bướng cả đôi.
"Chịu, ta không có quyền giao cho người khác. Không thì ngài bảo Soobin nhường ngôi cho ta đi."
Lằng nhằng mãi mới chịu về. Nếu là người khác, Louis đã sớm cưỡng ép thô bạo rồi, ai mà rảnh đàm phán. Nhưng cậu sợ chết nên đành vậy, chắc trước khi Soobin hỏi tội, cậu cũng đã nằm yên dưới dao của Yeonjun rồi.
Soobin sốt cao từ canh bốn, nhíu mày khó chịu nguyên buổi tối. Louis chừa lại không gian cho hai người nhưng cũng không yên tâm mà đứng ở cửa canh suốt một đêm.
Yeonjun không ngủ nổi. Hắn bị thương ở lưng nên buộc nằm nghiêng, cái góc độ này làm em lại càng thấy rõ hơn hắn đang phải chật vật cỡ nào. Bác sĩ nói mất máu nhiều quá nên chắc sẽ hôn mê một thời gian, không dài, nhưng đủ để toát ra mức độ nghiêm trọng của nó. Vết thương phía sau vừa được băng bó cẩn thận nhanh chóng ướt đẫm một màu đỏ tươi. Không biết sao Yeonjun lại sợ, thấy máu nhiều đến quen rồi mà bây giờ chỉ vì nó lan ra một chút liền bắt đầu phát hoảng.

BẠN ĐANG ĐỌC
[ABO] Soojun | White rose
FanfictionEm là ánh trăng sáng trong lòng hắn, là hoa hồng trắng không nhiễm bụi trần. Mãi mãi. ---------------------- Long fic Truyện có sự thay đổi tuổi tác so với đời thực (Soobin lớn hơn Yeonjun). Mọi chi tiết đều là sản phẩm của trí tưởng tượng. Cre plot...