Chương 2:

95 15 0
                                    

Len lỏi qua từng con phố tấp nập, cậu thấy mình như kẻ không có chốn dừng chân.

Tâm trí cậu giờ đây trở nên trống rỗng.

Nên đi đâu nhỉ?

Lê từng bước chân nặng trĩu, Đình Hoán đi trong vô thức.

Điểm dừng chân trước mặt là một con hẻm nhỏ.

Phía cuối hẻm có ánh đèn hắt ra từ một quán ăn nhỏ.

Chẳng biết vì sao cậu như bị nó thu hút bước chân cậu tiến đến lại gần. Đứng trước quán Đình Hoán do dự không biết nên vào hay không thì mùi thức ăn bay ra khiến cho bụng kêu reo lên.

Đúng lúc thật đấy.

Đẩy nhẹ cánh cửa đi vào, Đình Hoán có chút bất ngờ vì cách trang trí ấm cúng của quán, nó mang cảm giác gần gũi với mọi người.

Lại ngửa người ra sau xem cửa hiệu, không thấy ghi bán món gì, cậu nghi hoặc đi vào trong.

Không phải chứ? Chẳng lẽ chỗ này là một chỗ làm cái gì khác trá hình.

Mang tâm lí tò mò, dò xét đi vào trong, cậu thấy có vài vị khách đang ăn thì cậu cũng yên tâm phần nào

Lựa chọn một chỗ ngồi ngay quầy, Đình Hoán nhìn xung quanh thì chỉ thấy có một anh đang đứng bếp, còn lại thì không thấy nhân viên.

Ngay cái lúc cậu đang nhìn ngó mọi thứ thì anh chàng kia đi lại chỗ cậu.

"Bạn học, em lần đầu đến đây phải không?"

"Dạ vâng." - Đình Hoán bất ngờ nhìn anh, sao anh ấy biết nhỉ.

Dường như hiểu được thắc mắc trong lòng cậu, anh chàng kia liền vội giải thích.

"Quán anh rất nhỏ, lượng khách ra vô anh đều quen mặt, nên không có gì lạ đâu."

"Vậy tiệm mình có món gì vậy ạ?"

"Cái này thì, em đợi một chút nhá."

Đình Hoán nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Khoảng chừng 15 phút sau khi cậu muốn lên tiếng thì anh mang cho cậu một bát mì.

"Cái này..."

"Hôm nay chỉ có món mì thôi, quán anh không có thực đơn đâu, khách đến thì cứ ngồi yên anh sẽ ra món thôi."

"Vậy nếu khách không vừa ý thì sao?"

"Vậy thì coi như anh mời họ một bữa."

Mời một bữa? Hình thức kinh doanh kì lạ gì vậy? Không sợ phá sản sao?

Đình Hoán vừa nghĩ vừa cầm đũa ăn.

Gắp đầu tiên rồi gắp thứ hai, cậu yên lặng ăn hết bát mì, húp hết phần nước dùng một cách sảng khoái.

Anh chàng kia vẫn đứng yên đấy nhìn cậu ăn một cách ngon lành.

Một nụ cười hiếm hoi hiện trên gương mặt từ khi cậu bước vào đến giờ.

Anh mời em một bữa!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ