Bỗng nhiên, Sunoo và Jungwon như chưa từng quen biết.
Sau khi chờ em nắm lấy bàn tay, huyễn mình theo từng hành động vô cùng lịch sự như những người mới gặp, thư kí của Riki đã quay về phía Sunghoon và hỏi thăm sức khỏe. Em cố không làm quá sự ngạc nhiên, đành giấu tất cả bối rối vào đáy mắt và nhìn hai con người bình thản trò chuyện trước mặt.
Cả hai đã nói gì đó về các bản thảo, dự án mà Jungwon đã nhờ đến người kiến trúc sư này một cách bình thường đến bất thường. Em chớp mắt, bởi Riki không đời nào để nhân viên thân cận hợp tác với gã. Hoặc là hắn có một kế hoạch khác, cậu ta vừa tỏ ra không thân quen với Sunoo đó thôi.
Bỗng nhiên, em nhớ về bữa tiệc mà hắn gạt em đến. Có phải, đối tác lúc ấy của Sunghoon chính là Jungwon? Là kẻ khiến gã không thể đưa em đến nơi và âm thầm để hắn đổi địa chỉ? Không có gì hợp lí hơn, chẳng phải sau khi Jungwon trở về được một lúc, gã cũng bằng cách nào đó đã phát hiện ra em sao? Riki, và bữa tiệc, ngoài thử thách cảm xúc của em, hắn muốn em nhìn thấy điều gì?
Em ngồi đó, gượng gạo đưa lên miệng từng miếng táo để vị ngọt len lỏi lên vùng suy nghĩ rối ren. Như chờ đợi điều gì, phải rồi, cậu ta đã nói tạm biệt, và một vài lời chúc khách sáo đến gã. Rồi Jungwon đưa mắt đến em, gật đầu nhẹ, cái xoay người muốn gợi ý bí mật nhỏ.
Sunoo muốn tiễn Jungwon về.
Người thư kí đã từ chối thật tròn vai, em không hề bỏ rơi cách cậu ta cố để lại một món quà nhỏ cho việc mình đã cất công thăm hỏi tên kiến trúc sư kia như thế nào. Gã đương nhiên nhượng bộ, nhờ em tiễn khách và em đã nắm bắt cơ hội thật nhanh.
Khi đã chắc chắn cả hai khuất khỏi tầm nhìn của gã ở dãy hành lang, thậm chí em vừa muốn lên tiếng thắc mắc mọi thứ, Jungwon không nói không rằng, giơ trước mắt em màn hình điện thoại của cậu.
Thật xin lỗi, tôi đã gặp một tai nạn nhỏ và phải nằm viện, dự án anh nhờ tôi đành chuyển cho công ty vậy.
Em lẩm nhẩm từng con chữ, phía trên người gửi chính là Sunghoon.
Đó còn chẳng phải là vấn đề, gã đang nói một sự thật nhưng tại sao, ngày gửi, lại ghi thật rõ 7:00 ngày 21 tháng 10?
Chẳng phải, đó là buổi sáng của ngày mà em và gã đã bị cướp sao? Lời gã đã nhắn, sao lại tồn tại trước khi sự việc ấy xảy ra?
"Anh hiểu vấn đề rồi chứ?"
Jungwon hạ điện thoại, lên tiếng sau khi nét mặt người đối diện thay đổi.
"Người yêu của anh quả là năng lực vô hạn, có thể dự đoán cả tai nạn của mình."
Người nói chỉ một biểu cảm, người nghe lại dường như không thể kiểm soát được náo loạn mà hai hàng lông mày càng xô vào nhau, khuôn miệng cứ mấp máy gì đó.
Sunghoon... gã... không lẽ nào...
Đây có phải là một nhẫm lẫn không? Gã đã bị đánh đến đáng thương như thế mà?
"Không còn gì nữa, tôi xin phép đi trước."
Jungwon thản nhiên, công việc của cậu chỉ đến và mở cho Sunoo một cánh cửa mới, rồi rời khỏi nơi đầy mùi thuốc men đến khó chịu. Còn Sunoo, em chôn chân tại chỗ, cho đến khi vài người y tá muốn em nhường đường, em mới trở về trạng thái tỉnh táo.