P2.7. Đứa trẻ trong tuyết

93 6 0
                                    


Trời đã bắt đầu có tuyết. Hậu cung lâu rồi mới có tin hỷ, mà cũng cách lần đầu mang thai một khoảng khá xa, Cơ Phát chủ động miễn thủ tục thỉnh an cho mọi người. Hai cặp uyên ương nhà Hầu gia tuy phải đợi ngày lành sang xuân mới cử hành hôn lễ nhưng cũng khá ân ái, thỉnh thoảng cùng nhau vào cung thăm hoàng hậu. Quý phi hay đưa đại công chúa sang chơi với thái tử hoàng tử, còn hoàng đế thì khỏi nói, mãi mới có đích tử đầu tiên sau khi lên ngôi nên hết sức chộn rộn, hở ra chút nào đều ghé cung hoàng hậu.

Quý phi, hoàng hậu và hoàng đế ngồi trong đình, nhìn ra hoa viên nơi mấy đứa trẻ đang chơi. Tuyết đã rơi thành lớp, theo lý mà nói thì không nên, nhưng đại công chúa vốn thích tuyết, nằng nặc muốn nghịch. Hoàng đế chiều con gái, bảo hai anh dắt em chơi một lúc rồi thôi, mọi lần đều vậy, đến khi đầu mũi đỏ ửng mới chịu vào. 

Mấy đứa trẻ không đắp người tuyết mà vun tuyết vào ghế thành một cái ụ, tính ra thì không cao bao nhiêu, thái tử hoàng tử đã mười một tuổi, chỉ đưa chân sang hai bên bơi bơi là tuột xuống được, chủ yếu làm cho công chúa trượt dốc. Công chúa thích lắm, cứ chạm đất là cười nắc nẻ, đòi trèo lên trượt tiếp. Hoàng hậu ngồi vỗ lại xoa cái bụng hơi vòm lên, tay kia lồng trong tay hoàng đế. Hàn Diệp cực kỳ vui vẻ, mắt dán vào công chúa, công chúa cười cũng ngoác miệng đến mang tai, còn quay sang hoàng hậu quý phi nói: Xem kìa, thật đáng yêu. Cơ Phát cảm thấy dáng vẻ Hàn Diệp vô cùng ngốc nghếch, thầm mong bản thân sinh hoàng tử chứ đừng sinh công chúa, sẽ phiền chết mất.

Giữa chừng có Thanh quý nhân đến, vừa tới đã ra đứng cạnh bọn trẻ, nắm một bên tay công chúa đỡ. Quý phi đã quen với kiểu cách này, gai mắt vô cùng, bảo hạ nhân đưa công chúa vào, trời lạnh. Hàn Diệp nói: Để chút nữa, con đang thích như vậy mà.

Thái tử nãy giờ vẫn nhường em trai em gái, bỗng nảy ra một ý, trèo lên đứng trên nhảy xuống, dĩ nhiên là không việc gì, còn rất tự hào khi hoàng tử bắt chước mình. Hai anh em nhảy xong vốc một nắm tuyết định bụng đắp cho cao thêm. Công chúa thấy thế, không ngồi bệt mà trượt nữa, cứ vậy nhún chân nhảy. Thanh quý nhân ngã ra, công chúa rơi "bụp" đè lên. Ban đầu còn tỉnh bơ, sau vì quý nhân cuống quýt hết hỏi lại xoa, công chúa bắt đầu mếu. 

Long Phi Dạ bế con vào ngay lập tức. Hàn Diệp quát ầm ĩ, bắt thái y đến xem, phạt thái tử hoàng tử chép 100 lần thiên Lễ vận của Lễ ký, quát xong nhìn sang quý nhân đứng khép nép một bên, quần áo còn vương mủn tuyết nói: May có đề nghi nhanh tay, mau về thay y phục kẻo lạnh.

Thanh Liên không ngờ chỉ ngã nhẹ một cái đã được thăng phong, vội vã gửi thư bồ câu cho An Tinh, chỉ là không nghĩ tới đại công chúa sau này không dùng được nữa.

Hoàng đế vừa nói chuyện với Minh Thân Vương xong thì phải tiếp quý phi. Hoàng đế ngó quanh không thấy công chúa đâu, ngạc nhiên hỏi: Có chuyện gì lại tìm ta?

Long Phi Dạ nói luôn: Sau này công chúa chơi cái gì hoàng đế miễn quản, ta là dưỡng nương, tự biết việc gì chơi được hay không, người nào gần được hay không.

Hàn Diệp nhăn nhó khổ sở: Gì đây... Sao quý phi đột nhiên cũng để ý mấy thứ vụn vặt vậy...

Long Phi Dạ vặc lại: Vụn vặt là vụn vặt thế nào! Công chúa chỉ có một đích nương là hoàng quý phi, một dưỡng nương là ta, hoàng đế đừng nhìn gà hóa phượng. Thêm lần nào nữa thì ta không bỏ qua đâu.

|JunZhe48| Nguyên Khải hoàng hậu truyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ