P2.9. Đóa sen xanh

96 8 0
                                    


Hàn Diệp cho lập một thư phòng tạm ngay trong cung hoàng hậu, đảm bảo lúc cần chỉ mất vài phút là gặp được. Cơ Phát cảm thấy quá phiền, nhưng biết tính hoàng đế khi đã quyết sẽ khó lay chuyển, nên chỉ nói vài câu cò cưa với Hàn Diệp cho có lệ rồi thôi.

Thái y nói Cơ Phát ăn xong khoảng một canh giờ sau sẽ nôn, Hàn Diệp liền đúng giờ từ thư phòng tới chỗ Cơ Phát, lúc thì ở hậu hoa viên, lúc ở phòng trà, lúc nằm nghỉ ở tẩm phòng, không cố định. Cơ Phát có Hàn Diệp ở bên cũng yên bụng hơn, chỉ thần tử là phải vất vả tìm khi cần bẩm tấu.

Hàn Diệp đang ngồi với Cơ Phát thì người của Minh Thân Vương tới. Hàn Diệp khoát tay bảo ra ngoài. Cơ Phát không nhìn cũng không nói gì, chú mục vào mấy túi ấm tinh xảo đặt trên bàn.

Hàn Diệp nghe bẩm báo ở thư phòng xong thì trở ngược về, chờ Cơ Phát lên giường đi ngủ, nói: Đêm nay ta đến cung đề nghi, cũng lâu rồi chưa ghé qua...

Thanh đề nghi không hiểu vì sao tối muộn hoàng đế còn tới, mừng rỡ nhiều hơn kinh ngạc, bảo hạ nhân bày biện chút thức ăn nhẹ rồi lại sửa soạn chăn chiếu sẵn sàng. Hoàng đế đều từ chối, chỉ chống tay nằm cạnh nhìn rất lâu.

Thanh Liên cố đoán ý từ ánh mắt hoàng đế nhưng chỉ thấy vẻ tĩnh lặng, hai môi hoàng đế cũng khép kín, nghiêm cẩn không một khe hở.

Hoàng đế đưa tay vén lọn tóc xòa trước trán đề nghi, chậm rãi nói: Ngươi thơm thật.

Đề nghi thích thú cười, hơi dẩu môi nũng nịu: Đều dành cho người đó.

- Chỉ cho ta thôi à?

Đề nghi tưởng rằng hoàng đế đang trêu chọc chiếm hữu, liền dụi đầu vào cần cổ dày dặn thì thầm: Thưa vâng...

Hoàng đế đột nhiên hỏi: Ngươi làm đề nghi bao lâu rồi nhỉ?

- Người thật không quan tâm tới thần. Chỉ mới đây thôi. Từ khi thần được thăng phong hoàng đế mới đến thăm thần lần đầu tiên...

- Ngày trước Bùi đề nghi nhập hậu cung còn phải ở chung với hoàng hậu, không có cung riêng, ngươi chỉ là quý nhân đã một mình một cõi...

Đề nghi không đợi hoàng đế dứt lời đã hờn dỗi chen ngang: Hoàng đế, sao lại so sánh thần với người đã qua đời!

Hoàng đế nãy giờ vẫn nhìn mông lung vào khoảng không, cúi nhìn, mặt không biến sắc: Sao ngươi biết Bùi đề nghi chết rồi?

Đề nghi chột dạ, nói năng cũng không liền lạc, cuống quýt ngước lên: Thần... thưa... thần chỉ đoán...

Hoàng đế không đáp, chỉ khẽ "ừm" trong cổ họng.

Thanh Liên rất lo, bắn tin nhờ An Tinh chỉ điểm giúp, mãi mới nhận được hồi đáp hẹn gặp nói cho rõ.

An Tinh bảo: Đề nghi không có chỗ dựa, cũng chưa có công lao nên vị trí không vững. Chỉ cần đề nghi trong đợt chuẩn bị tân niên sắp tới xông xáo một chút, đỡ đần hoàng hậu đang mang thai mệt nhọc thì tự nhiên ấn tượng sẽ tốt lên, sau này có công việc gì hoàng đế đều cân nhắc.

Nét mặt Thanh Liên giãn ra ít nhiều, nhưng An Tinh lại nói: Chuyện đáng lo là hoàng đế sắp tuyển nương...

Đôi mày đề nghi nhăn nhúm trông thật khó coi: Sao lại thế! Không phải sau khi hai Hầu gia cầu thân thì hậu cung sẽ không thêm người à!

|JunZhe48| Nguyên Khải hoàng hậu truyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ