Nguyên Triệt vỗ về chiến mã, mắt dõi vào màn đêm. Xung quanh đặc quánh không tiếng động, gió thổi vờn vẽ trên lưng ngựa, vuốt nhẹ làn da lạnh ngắt của người trẻ tuổi. Nguyên Triệt đã đợi già nửa canh giờ, con ngựa được huấn luyện kỹ càng qua bao nhiêu trận chiến khẽ nhấc chân, chia sẻ với chủ nỗi sốt ruột càng lúc càng bỏng rát. Hơi gió ẩm ướt dần báo hiệu cơn giông sắp đến, nhưng điều họ chờ đợi vẫn chưa thấy.
Tiếng vó ngựa đơn độc dồn tới, bóng người dong dỏng ghìm ngựa. Nguyên Triệt mừng rỡ: Dạ Dạ!
Long Phi Dạ cố nén xúc động, nói ngắn: Đi!
Nơi đây chỉ cách kinh thành chừng 40 dặm, hai người trước hết hướng thẳng về phía Tây, ở đó đất đai khô cằn, dân cư thưa thớt, theo lý mà nói thì không ai chọn làm chỗ trú chân, hoàng đế cũng sẽ không chừa ra khi truy soát, nhưng núi non hiểm trở cũng dễ ẩn náu hơn.
Đôi ngựa phi nước đại song song, nỗi lo lắng bám riết và mơ mộng về tương lai pha trộn vào nhau, len trong không khí, choài sang bên kia quấn quýt. Long Phi Dạ nghe nhịp tim mình rõ mồn một, cảm giác như người ấy cũng chung nhịp đập, thật muốn nhìn nhau một cái, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Ngựa ra khỏi vùng đồi thấp tiến vào khoảng đồng, bốn phía trống trải, cả hai đều hiểu địa thế nguy hiểm nên thúc ngựa rướn tới. Tiếng rầm rập rền rĩ truyền đến trong không trung, Nguyên Triệt quay sang nhìn Long Phi Dạ thấy gật đầu. Xa xa phía trước đã lác đác nhà, cố thêm chút nữa sẽ vào phố thị, muốn xoay sở cũng thuận tay hơn.
Nhưng không kịp, rất nhanh, nửa vòng cung đã vây trước mặt. Một người kính cẩn đưa tay thi lễ: Quý phi! Chúng thần phụng mệnh hoàng đế đón người hồi cung.
Nguyên Triệt nhìn dây buộc trên yên ngựa, là người của Chính Hồng kỳ. Hoàng đế đã cắt cử đội quân thường trực kinh thành nghĩa là muốn nắm phần chắc chắn, họ thuần thục và kỷ luật, hẳn đã truyền tin để điểm trạm lần theo giữa đường, người ngựa đều sung sức, Nguyên Triệt không muốn dây dưa.
- Quý phi có việc ở quê nhà, ta bí mật hộ tống, các ngươi nắm tin chậm trễ phải không?
Người kia nhìn bội bài bằng ngọc Nguyên Triệt đưa ra, khẽ cúi đầu: Minh Thân Vương! Xin thứ lỗi không nhận ra sớm. Minh Thân Vương và quý phi đúng là bí mật, đi giữa đêm lại che mặt, hạ thần thất lễ. Nếu Minh Thân Vương và quý phi có việc ở Đông châu, hạ thần xin cùng hộ tống, khi giải quyết xong sẽ đưa quý phi trở về.
Long Phi Dạ lần đầu tiên nghe Nguyên Triệt quát lên: Hỗn xược! Việc của quý phi ngươi cũng dám quản! Nếu chậm trễ ngươi có gánh nổi không? Mau tránh đường!
Trái ngược với khí thế bừng bừng của Nguyên Triệt, đám người phía trước không hề nao núng, kẻ dẫn đội vẫn từ tốn: Minh Thân Vương, quả thực không nghĩ tới sẽ gặp người ở đây. Hạ thần chỉ nghe lệnh đưa quý phi hồi cung, nếu Minh Thân Vương có ý khác, đao kiếm loạn lạc, hạ thần không thể đảm bảo.
Nói rồi hướng về phía Long Phi Dạ: Quý phi, mời trở về, đường xa gió lạnh, hoàng đế đau lòng.
Long Phi Dạ không nói. Thời gian như đông cứng lại, đóng tất cả vào một khối cứng nhắc, hễ có kẻ cựa quậy sẽ vỡ nát, chưa biết ai còn ai mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
|JunZhe48| Nguyên Khải hoàng hậu truyện
FanfictionHậu cung all Diệp, máu và nước mắt có đủ. Hàn Diệp x Cơ Phát * Cung Hạo * Từ Tấn x Lục Vi Tầm * Long Phi Dạ x Nguyên Triệt * Cẩm Lý x Nguyệt Sơ * Thanh Liên * Bùi Vân Thiên x Thiên Chiêu * Lâm Thù x Chung Vô Mị (cameo) * Tiết Thiệu x Nhậm Nhất Hiệp...