Nghĩ rồi Giang Trừng bước đi ra ngoài tìm gặp Ô Thanh Tước dò hỏi về đường đi tới Ô Hồ Xích Hỏa. Sáng hôm sau Giang Trừng mang theo Ngọc Lệnh của Ô Thanh Tước đưa cho cậu,để mở cửa lên đường đi Hồ Xích Hỏa. Có điều cậu không ngờ đến Lam Hi Thần đã quần áo chỉnh tề đứng chờ mình từ lúc nào.
- Vãn Ngâm, định bỏ ta một mình đấy à?
Giang Trừng lúng túng chưa biết giải thích thể nào
- Vãn Ngâm, là ta chủ động đến đây, cũng là ta chủ động bảo ngươi theo ta. Nếu ngươi gặp nguy hiểm ta mới là người sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Giang Trừng ngập ngừng rồi nói.
- Cảm ơn ngươi.
Lam Hi Thần mỉm cười, thật ra ngay từ lúc đầu khi nghe tới sự nguy hiểm của Hồ Xích Hỏa, Lam Hi Thần cũng đã có ý nghĩ đi một mình, nhưng y cũng biết nếu làm như vậy sẽ tổn thương lòng tự trọng của vị thiếu niên này. Có sao chứ, dù sao bản thân Lam Hi Thần vẫn còn chiêu cuối để bảo vệ thiếu niên.
- Đã như vậy, chúng ta xuất phát thôi. - Nói rồi nhìn vào mắt Giang Trừng mỉm cười,- Tin tưởng ta, được chứ?.
Lam Hi Thần trời sinh tuấn mỹ, ngũ quan không một điểm nào không khiến người ta ta không yêu thích. Giang Trừng cũng vậy, khuôn mặt tuấn mỹ ấy đang áp sát vào khuôn mặt cậu, đôi mắt ấy nhìn thẳng vào mắt cậu một cách quá đỗi dịu dàng, GIang Trừng không khỏi đỏ mặt.
Dù sao thì cả hai cũng đã hỏi kỹ đường đi, lại không muốn liên lụy người khác nên nhanh chóng lên đường tới Hồ Xích Hỏa.
Đến nơi cả hai đã hiểu tại sao hồ này lại có cái tên như vậy, Không biết ở dưới sâu thẳm lòng hồ có lửa không? chỉ thấy mặt hộ luôn tòa lên một luồng nhiệt rất nóng, nếu bọn họ không phải người tu tiên chỉ sợ cũng không thể đến gần, Xung quanh cũng chẳng có cây cối nào có thể sinh sống. Lam Hi Thần cùng Giang Trừng khẽ đọc khẩu quyết tị thủy rồi cả hai cùng lao vào lòng hồ sâu thẳm.
Nóng, càng dưới sâu nước càng nóng rực, hai người bọn họ vì thế mà tiêu hao khá nhiều linh lực, bơi mãi cuối cùng cũng nhìn thấy một miệng hang động dưới nước, nhìn từ hang động ấy lóe lên ánh lửa cũng không khỏi khiến người khác rùng mình.
Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần lo lắng, cậu thì thôi đi dù sao có phải hy sinh tính mạng cũng không oán hận, Là việc cậu nên làm. Ngụy Vô Tiện là huynh đệ của cậu. Còn Lam Hi Thần chỉ vì giúp Giang gia mà rơi vào nguy hiểm. Như đọc được ý nghĩ của GIang Trừng, Lam Hi Thần khẽ cười, bàn tay vươn lấy khẽ xoa đầu Giang Trừng cho cậu biết bản thân mình vốn dĩ không sao.
Không dám chần chừ bên ngoài cả hai bước vào hang động, trong này không có nước, và dĩ nhiên nóng hơn hẳn trong nước ở ngoài kia. bọn họ cố gắng duy trì linh lực ở mức thấp nhất để bảo vệ mình không thể quá mát mẻ, bằng không một lát nữa chiến đấu với hung thú chẳng còn sức lực vì vậy trên trán bọn họ túa ra những giọt mồ hôi. Cả người thật sự rất chật vật.
Còn đang dò đường đi tìm yêu thú thì một tiếng rống vang trời nở đất vang lên, Cả hang động rung lên, đất đá như muốn sụp đổ rơi lả tả xuống. Đây là yêu thú cảm nhận lãnh thổ bị xâm phạm nên tức giận. Một ngọn lửa lớn bỗng nhiên phun đến hai người, Trong chớp mắt Lam Hi Thần vội vàng đẩy Giang Trừng ra phía sau. Hai tay chống đó phóng linh lực. Từ đôi bàn tay của Lam Hi Thần tỏa ra một màn sương mù mát lạnh đánh bật lại ngọn lửa quái ác, Giang Trừng nhìn thấy không khỏi kinh ngạc thán phục.Danh tiếng song bích không chỉ là lời đồn thổi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Một mảnh tử liên
General FictionViết về cuộc đời của cậu bé Giang Trừng. Người mà tôi thương đến thắt lòng.