Dưới ánh chiều tà của hoàng hôn, China lặng lẽ đứng dưới gốc lớp nhìn ngắm căn phòng học một thời của bản thân. Có vẻ thế hệ sau quá đổi mẫu mực nên hình ảnh một lớp học cá biệt dần phai mờ ở đây. Anh tiến đến chỗ ngồi năm xưa, nhẹ nhàng đặt những dấu vân tay của mình xuống. Nhìn xung quanh, hình ảnh tươi đẹp tuổi học sinh quay về. Nhất là hôm trực nhật định mệnh ấy.
Bỗng một quyển sách rơi xuống từ trong học bàn của chiếc bàn bên cạnh. China cúi người nhặt nó lên, dùng tay phủi vài cái vì có lẽ đã lâu không ai chạm vào nên nó có vẻ bị bụi bám xung quanh.
- Thư tình quỷ nào gửi vợ tao ?!
China nhìn quá đoán được quyển sách này rơi ra từ bàn của Việt Nam. Nhắc đến vợ, anh lại không thể kiềm chế mà tức giận. Có một khoảng thời gian, anh sống ẩn nên ở trường chỉ có mỗi Việt Nam. Chắc cậu lén đi cùng anh chàng nào đây mà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tâm trạng buồn bực nên China không quan sát xem là số của ai. Anh bấm vào nút nghe máy, khó chịu nói.
- Không rảnh ! Cút !
Nói xong, China cầm theo quyển sách ra về cùng mình. Đêm hôm ấy, anh ngồi ở tầng cao nhất của thư viện nhà mình. Căn phòng xung quanh là bốn mặt kính hướng ra bên ngoài, nhìn bao quát ba trăm sáu mươi độ cảnh đêm hồ và ánh trăng sáng ngời.
China lật quyển sách ấy ra, hóa ra đây là nhật kí. Anh suy nghĩ một lúc rồi quyết định đọc lấy những dòng suy nghĩ của Việt Nam.
***
Ngày đầu tiên sau khi hoàn thành nhiệm vụ báo thù, có vẻ tôi cảm thấy khá nhẹ lòng. Không cần phải vác nhưng lớp mặt nạ nặng trĩu trên gương mặt nữa. Không cần phải anh em " ngọt ngào " với kẻ thù của gia đình mình. Tôi cũng sắp hoàn thành thủ tục chuyển trường. Sở dĩ vì ngày nào tôi cũng phải diễn cảnh buồn tẻ nhạt vì sự ra đi của hắn ta....
Dù biết được cơ hội chuyển trường đã không còn, tôi vẫn phải mỉm cười sống tiếp trong ngôi trường đầy những con quái vật thị trường này. Đám phóng viên vay quanh ngày càng đông, hóa ra sự ra đi của hắn ta cũng làm ảnh hưởng đến tôi không ít. Nhưng tôi biết rằng, chỉ cần mình không đáp trả gì thì mọi chuyện sẽ lạnh dần đi.
...
- Đồ trơ trẽn.
Một cốc nước hất vào mặt làm tôi tỉnh táo hẳn lại. Cambodia yêu China thật lòng, cô ta nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn vì tôi đã ban cho hắn ta một cái chết đầy cay đắng sao ? Nực cười thật chứ ? Tình yêu lại khiến con người ta mù quáng sao ?
- Anh ấy quả là điên rồi !
Nói xong cô ta bước đi một cách đầy hậm hực. Nhìn di ảnh của anh ta, bỗng nhiên tôi lại cảm thấy ân hận. Lòng tôi như quặn lại từng cơn, từng cơn đau truyền đến liên tục. Trái tim như muốn vỡ ra từng mảnh vụn. Tôi đang đau lòng cho anh ta sao ? Mặc dù rất muốn chối bỏ nhưng có vẻ sau khi bị hất nước vào người, tôi nhận ra mình đã yêu anh ta.
***
- China ?Anh giật mình, loạng choạng làm rơi quyển nhật kí xuống nền nhà. Vẻ mặt đầy lúng túng nhìn Việt Nam từng bước tiến lại gần. Gương mặt cậu có chút tức giận đan xen sự lo lắng.
![](https://img.wattpad.com/cover/326113659-288-k11997.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
| Country Human | Thắng tôi ? Em nằm mơ à ?
FanfictionĐạt 15k người đọc tớ sẽ đăng một chapter tri ân Độc Giả. Author : Corn Angel. Write : Corn Angel. Idea : Corn Angel. Old name : Ngôi trường the World. Gạt bỏ tình yêu để báo thù cuối cùng nhận lại được gì ?