Bệnh viện Hangil

182 38 8
                                    

Tôi lập tức hỏi xin Jungkook về thông tin gã bác sĩ nọ vào buổi sáng hôm sau. Em ấy bảo rằng sẽ gửi một file word cho tôi, tất nhiên là gửi trong lén lút, bởi vụ án đã khép lại và tất cả mọi thứ liên quan đến người chết đều được niêm phong vĩnh viễn. Riêng về lá thư tuyệt mệnh, tôi vẫn chờ một ngày Namjoon đồng ý cấp cho tôi tờ giấy phép động vào tang chứng vật chứng, ngày nào tôi cũng năn nỉ muốn gãy cả lưỡi, nhưng anh vẫn nhất quyết lắc đầu. Thật ra không cần cấp giấy, tôi đã soạn sẵn một tờ văn bản mẫu rồi, anh ấy chỉ việc kí roẹt vào giấy là xong.

"Anh không hiểu nổi em luôn đấy Jimin, bằng chứng phạm tội lẫn lời thú nhận của nghi phạm em đều có đủ, hà cớ gì em phải đi điều tra thêm nữa vậy?" Namjoon nhăn mặt nhìn tôi, với cả tá vụ án anh cần kiểm duyệt thì việc có một cái đuôi lẽo đẽo theo sau khiến anh ức chế lắm.

"Anh không hiểu đâu... Em cứ có cảm giác lời khai của Seokjin sai sai ở chỗ nào." Tôi vẫn cố gắng thuyết phục Namjoon, để rồi đón nhận lại cái nhìn đầy phiền toái từ anh.

"Jimin, em có tật tin vào linh cảm của em hơn là những thứ em thấy bên ngoài. Anh đã nói bao lần là làm cái nghề này em phải bỏ đi thói đó hả?"

"Đây không phải linh cảm! Càng đi sâu em càng thấy vụ án này có vấn đề, nó không như những gì bên điều tra viên khai thác." Tôi vùng vằng, nhưng cũng không thể trách Namjoon. Những ai không đảm nhận vụ án này đều thấy nó rất bình thường, "Em có cảm giác những thứ có trong thông tin chỉ là phần nổi của vụ án."

"Vấn đề nằm ở chỗ nào?" Cuối cùng Namjoon cũng ngẩn lên khỏi đống tài liệu cao chất ngất.

"Em nghĩ Seokjin vô tội."

"Em bị điên sao?" Namjoon thở ra một hơi, lấy lại bình tĩnh trước khi mình nổi nóng. Anh đảo mắt nhìn trần nhà một cách chán nản, hai bàn tay anh đan vào nhau, chuẩn bị giáo huấn tôi một trận.

"Em biết lúc Seokjin gọi cho anh, anh ta đã có thái độ như thế nào không?"

Tôi ngoan ngoãn lắc đầu, Namjoon mà nổi khùng thì trời sập cũng không đáng sợ bằng.

"Sáu giờ chiều Seokjin gọi cho anh, bảo 'Chồng tôi chết rồi', anh thề tông giọng của anh ta trong trẻo như ru. Anh cứ nghĩ mình sẽ phải trấn an anh ta, rồi hướng dẫn anh ta nên làm gì tiếp theo như những vụ án mất đi người thân khác, nhưng không, anh ta bảo Taehyung tự sát, sau đó đọc địa chỉ nhà một cách trôi chảy, còn hỏi anh bao lâu thì đến nơi, bởi anh ta không chịu được cảnh nhà cửa dơ dáy khi phải giữ nguyên hiện trường. Vợ chồng chung sống với nhau hơn mười năm mà lại có thái độ vậy sao?"

"Nhưng anh có thắc mắc tại sao Seokjin lại báo cảnh sát không?"

"Không. Vì anh ta nghĩ mình có bằng chứng ngoại phạm." Namjoon trả lời tôi cộc lốc. Tôi biết mình không thể nào lay chuyển được anh, vậy nên đã vội vã cúi chào trước khi anh hát cho tôi một bài ca con cá khác. Tôi nhanh chóng ôm cặp bước ra khỏi phòng, một tiếng rưỡi nữa đến giờ chất vấn Seokjin rồi, mà nói thật thì tôi cũng không mong chờ cho lắm. Tôi biết Seokjin kiểu gì cũng sẽ ngậm tăm như hến thôi.

Thời gian ngồi chờ ở phòng chất vấn, tôi tranh thủ tra bản đồ vị trí chỗ ở ba mẹ của bác sĩ, kèm theo một số thông tin về hắn. Nhà riêng của hắn đã bị giăng dây đỏ, tôi không vào được nếu không có lệnh của cấp trên (ừ đấy, lại là lệnh của cấp trên). Tôi nghĩ mình sẽ hỏi han được một số thứ khi gặp ba mẹ của hắn. Theo thông tin Jungkook đưa cho tôi, tên của vị bác sĩ này là Min Yoongi. Hắn làm việc ở bệnh viện mắt Hangil, quận Bupyeong, thành phố Incheon, là trưởng khoa của bệnh viện. Làm việc ở bệnh viện có tiếng, lại còn là trưởng khoa, vậy có lẽ giả thuyết Taehyung ngưng qua lại với Yoongi vì tìm được bác sĩ khác giỏi hơn không đúng lắm.

Russian Roulette Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ