Căn phòng

171 39 6
                                    

Điểm đến thứ hai của tôi là nhà ba mẹ Min Yoongi. Mất kha khá thời gian từ Incheon đến Daegu, cụ thể là một ngày phép của tôi. Cũng may công việc hiện giờ của tôi không có gì ngoài chất vấn Seokjin và viết báo cáo, nên tôi dễ dàng được Namjoon cho phép nghỉ. Jungkook bảo tôi Seokjin đã ổn định lại phần nào. Bác sĩ nói rằng hội chứng mà anh ta mắc phải chỉ ở cấp độ nhẹ, chỉ cần không để anh kích động thêm nữa, kèm theo vài toa thuốc an thần loại mạnh. Nếu tinh thần chuyển biến tốt, sáng mai Seokjin sẽ được xuất viện.

Lạy Chúa, trước khi tôi tìm ra được chân tướng của vụ án, mong anh đừng xảy ra chuyện gì, mong anh bình an.

Tôi khởi hành từ tờ mờ sáng, ngồi ngủ vật vựa qua hai chuyến tàu cao tốc thì đến nơi. Lái xe riêng thì thuận tiện hơn cho việc tìm nhà, nhưng nó tốn nhiều thời gian đi đường hơn.

Tôi lướt qua dãy nhà san sát nhau hai bên lối đi vào một con hẻm, gọi là con hẻm nhưng nó khá lớn, vừa đủ một chiếc ô tô đi vào. Nắng trưa đổ bóng tôi thành những vệt dài trên đường đi, thi thoảng nó lại bị cắt ra bởi bóng những sợi dây điện chằng chịt trên đỉnh đầu. Cầm trên tay tấm ảnh in mặt tiền nhà ba mẹ Yoongi, tôi đảo mắt qua từng căn nhà một. Đến căn nhà thứ chín trong hẻm, tôi dừng lại.

Hàng rào hoa giấy, tường vôi trắng, cửa kính sẫm màu và cực ít cửa sổ, đó là những gì tôi ấn tượng được về ngôi nhà này. Trông tổng thể nó có vẻ tối hơn trong ảnh, mà thôi ai quan tâm chứ - tôi nghĩ rồi nhấn chuông. Từ hôm qua đến giờ óc tôi muốn nổ tung vì chi tiết tôi vừa phát hiện ra. Tôi đã ngờ ngợ từ lúc Jungkook nói với tôi rằng Taehyung là bệnh nhân cuối cùng của Min Yoongi, nhưng không ngờ mọi thứ lại đi theo suy đoán của tôi như vậy. Nhưng tại sao Yoongi lại hiến giác mạc của mình cho Taehyung rồi tự sát?

Hay... Taehyung đã giết Yoongi rồi tự tay lấy giác mạc của hắn? Nếu thật sự là vậy, tôi không chắc có nên coi chồng của Seokjin là người hay không. Cậu ta là lucifer, là satan đến từ địa ngục. 

Tiếng cửa kính bật mở đẩy tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, một người phụ nữ khá gầy bước ra gặp tôi. Tôi đoán đây là mẹ Yoongi, thông qua vài nét hao hao với hắn ta trên gương mặt của bà.

Làm việc thôi, Park Jimin.

Tôi hít một hơi, giơ thẻ ngành lên ngang mặt, giới thiệu sơ qua tên của mình và yêu cầu bà ấy hợp tác. Bà hơi khựng lại một chút nhìn tôi, sau đó khoanh tay cau mày một cách khó chịu.

"Lại cảnh sát nữa? Tôi nhớ mấy người đã điều tra xong cái chết của con trai tôi rồi mà? Tuần trước mới kết án rằng nó tự tử còn gì."

Tôi sững người, hơi chùn bước một chút. Bởi bà ấy nói đúng, vụ án đã khép lại rồi mà giờ tôi còn đến đây, bới móc lại nỗi đau của người mẹ mất con. Hẳn bà phải khó khăn lắm mới quên được cái chết của con mình và trở lại với cuộc sống hằng ngày, nhưng giờ tôi lại đến, lục tung ngăn tủ vốn dĩ nên được khóa lại trong kí ức bà.

"Cháu xin lỗi, nhưng mong bác hợp tác. Cháu đang đảm nhận một vụ án khác, kể ra thì hơi dài dòng, nhưng nó có liên quan đến con trai bác."

Mẹ Yoongi vẫn chăm chú nhìn tôi, trong đáy mắt bà hằn lên những tia lửa lách tách khiến tôi khó mà mở lời. Tôi biết bà ấy đã trải qua sáu tháng địa ngục, nhưng tôi không còn cách nào khác.

Russian Roulette Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ