Anh ấy bảo cần một nơi để xưng tội

146 36 0
                                    

Tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm khi Seokjin được đưa trở lại phòng chăm sóc bình thường. Tôi khá ngạc nhiên vì thể trạng của anh ta khá tốt, dù tạng người trông rất mảnh mai. Bác sĩ bảo máu đã tiếp đủ nên sau vài tuần hồi sức lại, Seokjin sẽ hoàn toàn ổn. Và tôi càng ngạc nhiên hơn vì người hiến máu để cứu Seokjin kịp thời là Namjoon. Thoạt nhìn thì anh ấy có vẻ chả đoái hoài gì đến vụ án này, để tôi và Seokjin cấu xé nhau hay muốn làm gì thì làm, nhưng rốt cuộc lại đứng sau quan sát tất cả. Namjoon đúng là chưa bao giờ tỏ ra vô trách nhiệm với vị trí chỉ huy cả. Với tôi và Jungkook, hai đứa em nhỏ của anh, thì anh càng dành một sự ưu tiên đặc biệt hơn nữa.

Lúc Namjoon từ phòng bệnh của Seokjin đi ra, tôi thấy sắc mặt anh có chút khang khác. Namjoon có vẻ hơi thẫn thờ, anh thậm chí còn không nhận ra tôi đang đến gần anh.

"Seokjin... Lại làm sao nữa hả anh?" Tôi lo lắng hỏi.

"Không. Anh ta ngủ rồi." Namjoon chỉ lắc đầu, trả lời tôi bằng tông giọng trầm. Tôi chớp mắt nhìn anh, ý muốn hỏi vì sao thái độ của anh lại đột ngột thay đổi khi tiếp xúc với Seokjin xong.

"Chỉ là anh không ngờ được...  Seokjin lại cảm ơn anh."

Namjoon thở ra, anh gửi tầm nhìn của mình ở đâu đó trên những tán lá phong ở ngoài sân.

"Cảm ơn anh đã cho tôi sống. Seokjin đã nói như vậy đó." Anh nói tiếp, đoạn đặt tay lên vai tôi, bỏ lại một câu trước khi khuất bóng sau hành lang dài, trở về với trụ sở dày đặc giấy tờ của mình.

"Jimin hãy chấm dứt vụ án này một cách tốt đẹp nha. Anh tin ở em đó."

Namjoon ít khi động viên tôi trong lĩnh vực phá án. Anh ấy biết kiểu gì tôi cũng sẽ làm tốt nên từ khi bước qua năm thứ mười làm việc ở trụ sở, Namjoon không trao đổi với tôi gì nhiều về công việc. Thế mà hôm nay, anh lại nói thế. Hình như Namjoon cũng cảm nhận được sự kì lạ của Seokjin rồi.

Tôi ngồi cạnh giường bệnh của Seokjin, anh ta vẫn êm đềm trong giấc ngủ. Bấy giờ tôi mới có thời gian nhìn kĩ lại Seokjin sau một quãng đường ngắn ngủi gắn bó với anh ta, trên gương mặt ấy có bao nhiêu là dịu dàng khác hẳn với những lời nói chua ngoa mà anh dành cho tôi, và ẩn chứa một nỗi buồn khó mà gọi tên. Nếu Yoongi có nét gì đó ngông nghênh khó đoán thì Seokjin lại trông như con nhà gia giáo, mỏng manh, nhẹ nhàng, làm người ta chỉ muốn bảo vệ, chở che. 

Còn về gã Taehyung kia, tôi chỉ khẳng định được rằng cậu ta là một kẻ mà người khác có thể sẵn sàng đánh đổi cả tuổi trẻ. Tôi đã xem hình cậu ấy qua các diễn đàn, các fanclub, tôi cảm nhận được một sức hút không tưởng mà cậu tỏa ra dù chỉ mới gặp qua cái màn hình. Taehyung có thể thiên biến vạn hóa trạng thái của mình, nhiều lúc cậu ấm áp như mặt trời, nhưng đôi khi cũng âm u giống những ngày Seoul nổi giông bão. Mà dù trong trạng thái nào đi nữa, Taehyung vẫn khiến người ta vấn vương không dứt. Tôi nghĩ nếu mình gặp cậu ấy sớm hơn và trong một hoàn cảnh khác, tôi sẽ trở thành fan cậu mất.

Tôi được bác sĩ báo lại qua điện thoại rằng Seokjin đã tỉnh, khi đang mua ít đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi. Cả ngày nay tôi không ăn gì, chiếc sandwich kẹp tôm trứng trở nên ngon lạ thường. Tôi tranh thủ dồn hết phần còn lại của nó vào bụng rồi trở lại phòng 304 - phòng của Seokjin. Anh ta đang ngồi dựa lưng vào thành giường, sau lưng kê một chiếc gối.

Russian Roulette Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ