Chương 5

982 88 1
                                    

Câu nói an ủi này của Lệ Sa làm cho tôi lâm vào khoảng trầm tư rất lâu, tôi là người sợ bị người khác thảo luận về mình, không thích người khác không hiểu được tình trạng của mình, buông lời thảo luận không hay về mình.

Ở trong mắt tôi em ấy là người không màng thế sự không hỏi nhiều chuyện, mà những lời này cho thấy, hình tượng nón xanh của tôi đã lan truyền khắp đại giang nam bắc khoa Lý.

Điều này làm cho tôi rất thất vọng, chuyện này làm sao tôi có thể lấy chồng được chứ.

Tư thế trầm tư duy mỹ gần sát cửa sổ dài dòng này bị một bạt tai của Ngư Ngư cắt dứt, cậu ta không nặng không nhẹ điểm trán tôi, thiếu điều đánh cho tôi té từ trên ghế té xuống.

Cậu ấy nói: "Cậu biết dáng vẻ vừa rồi của cậu giống gì không?"

Tôi: "Giống gì?"

Cậu ấy: "Khỉ thời kỳ động dục."

Tôi cười lớn, đứng dậy duỗi người: "Đúng vậy, mình tịch mịch, nhanh giới thiệu đối tượng cho mình đi."

Cậu ta thưởng cho tôi một ánh mắt thật khinh bỉ, ôm đồ ngủ vào phòng tắm, nhìn bóng lưng của cậu ấy tôi chợt nhớ tới, tôi ôm đồ nhưng chưa tắm.

Ký túc xá của trường bình thường 4 người ở, năm nhất lúc mới vào, bởi vì tình huống của chúng tôi khá đặc biệt, cộng thêm người hướng dẫn cũng quên sắp xếp, tôi và Ngư Ngư vui vẻ vượt qua hai năm bên nhau, thẳng đến khi học muội vào ở.

Khi đó chúng tôi đặc biệt không quá quen, tuy là ở chung với học muội rất hòa hợp, nhưng chúng tôi không vui chút nào, sau này tôi và Ngư Ngư đối với chuyện này tiến hành mở một cuộc thảo luận sâu sắc, không vui có thể là bởi vì hai người chúng tôi vì dành ra hai cái giường đã tốn gần 2 ngày.

Chỗ giặt quần áo của ký túc xá là trên sân thượng, từ trên sân thượng nhìn xuống có thể thấy phong cảnh của ngọn núi ở phía sau ký túc xá, tôi đối với hoa hoa cỏ cỏ không có tình cảm gì nhưng không thể không thừa nhận, khi mùa xuân đến, ngọn núi kia thực sự rất đẹp.

Phía dưới tòa nhà có hai cái cây, vào chạng vạng ngày nào đó năm ngoái, tôi tình cờ nhìn thấy hoa nở đầy trên cành, còn có một ít rơi xuống đất đỏ đỏ xanh xanh nhìn thấy cứ như tràng cảnh trong những bức hình, phảng phất có một mỹ nhân mặc quần áo đỏ thẫm nhẹ nhàng nhảy múa bên dưới, đẹp không sao tả xiết.

Lúc đó trong lòng tôi chứa đầy lời tán thưởng, xúc động nói: "Đại hồng hoa* thật là đẹp."

*Còn gọi là hoa dâm bụt.

Ngư Ngư ở bên cạnh nghe tôi nói xong liền cười nhạo: "Một bức tranh thật đẹp, vậy mà cậu cũng nói là đại hồng hoa, có quê mùa quá không." Sau đó cậu ta duỗi tay, ôm tôi, dùng tay ra hiệu một cách duyên dáng sang chảnh, chỉ chỉ phía trên cái cây kia, cùng với ít cánh hoa tán lạc trên mặt đất: "Anh (ái) phi, đó là hoa gạo."

Lúc này trên cành cây hoa gạo chỉ còn lại vài chiếc lá, cũng không khác gì những cây khác, ai cũng không nghĩ nó đã từng đẹp như thế, đã từng có một thời kỳ phồn hoa, khiến người ta vừa thổn thức vừa xúc động.

Tại sao chỉ là giặt đồ thôi đã khiến tôi có thể nghĩ ra những lời nghệ thuật như vậy, tôi đưa tay gãi gãi đầu, chợt nghe cách vách sân thượng truyền tới giọng nói quen thuộc.

Tôi vừa ló đầu ngó, nhìn thấy Lệ Sa ở đầu bên kia nghe điện thoại, sợ đến nổi tôi lập tức rụt đầu về.

Cái tòa nhà ký túc xá này kết cấu rất kỳ quái, cách vách sân thượng không phải là cách vách ký túc xá, mà là cách vách của cách vách ký túc xá, trước đây vì nghiên cứu hiện tượng kỳ lạ này, tôi còn đặc biệt đi xuyên cửa, kết quả phát hiện, sân thượng của ký túc xá bên cạnh là ở một đầu khác, đáng thương cho các cô gái cảnh sắc nhìn thấy từ trên ban công chỉ là trong cầu thang.

Có phải nói như vậy quá khó hiểu hay không, lúc đó tôi cũng nói với đám bạn học Cao trung như vậy, họ không hiểu, suýt chút nữa làm cho tôi đem bản vẽ cấu trúc ra, may mắn là các cậu ấy ngăn cản tôi đúng lúc, cũng rất phũ phàng nói: bọn họ không care (không quan tâm).

Chuyện này nói cho các bạn biết, có khi bạn lại bị kích động muốn phát huy quan đại nhưng cũng có người nhất định không quan tâm.

Oa, thật là đạo lý sâu xa mà, lần giặt quần áo này thật quá tuyệt!

Giọng Lệ Sa ở bên kia rất nhỏ rất khẽ, nhưng lúc này ký túc xá quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi để cho tôi có thể nghe rõ được giọng nói của em ấy.

Nếu không phải nội dung cuộc trò chuyện quá mức đơn giản không có nội dung, có lẽ tôi thực sự đã chuồn đi.

"Rất tốt... dạ... đều tốt... sẽ không, rất quen... dạ.. nói với ba ba đi ngủ sớm một chút... dạ..."

Nghe như là cùng mẹ nói chuyện điện thoại, em ấy thực sự trước sau tiếc chữ như vàng, tôi nghĩ đến tràng cảnh em ấy cùng người nhà, có phải người một nhà ngồi trên sofa đều không nói lời nào.

Nếu thật như thế, thì quả thật toàn gia nghiêm túc.

Em ấy gọi điện như vậy, tôi mới phát giác đã lâu rồi tôi không có gọi điện cho người nhà, trước đây vừa mới vào trường, mỗi ngày đều muốn cùng mẹ nói thêm vài câu, thậm chí một ngày gọi 3 cuộc, nói chuyện trời nam đất bắc, nhưng bây giờ lại vài ngày chỉ có một cuộc gọi.

Trước đây một dì sát vách giết gà nấu canh, thuận tiện cho nhà tôi một chén lớn, chuyện này mẹ cũng 'báo cáo' với tôi, cho tới bây giờ bà đi trên đường thấy tai nạn xe cộ nghiêm trọng lại úp trên vòng bạn bè cũng không nói cho tôi biết.

Có thể mẹ tôi cảm thấy tôi đã không còn quan trọng bằng chuyện khiêu vũ ở quảng trường*, cùng con gái nói chuyện điện thoại có gì hay không bằng bà đi khiêu vũ cho rồi.

*Đọc thêm về khiêu vũ ở quãng trường của những phụ nữ lớn tuổi: http://kienthuctiengtrung.info/2014/08/19/slow-chinese-93-zhongguo-dama-de-guangchang-wu-khieu-vu-o-quang-truong-cua-nhung-phu-nu-lon-tuoi-trung-quoc/

Có một khoảng thời gian mẹ tôi điên cuồng mê luyến khiêu vũ ở quảng trường, nghỉ hè về nhà tôi thuận miệng hừ vài câu của Tiểu Bình Quả, dĩ nhiên bà dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, nói, con cũng nghe qua mấy bài hát này à.

Tôi:...

Lệ Sa nói chuyện điện thoại xong kéo cửa kính trở về ký túc xá, sân thượng một lần nữa trở lại yên tĩnh, nơi này yên tĩnh làm cho tôi cảm thấy rất tịch mịch, tịch mịch đến nổi có cổ xung động muốn làm cho Lệ Sa đi ra gọi điện thoại cho tôi nghe.

Khí trời có dấu hiệu trở lạnh, ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đá chăn và gối đầu rớt xuống đất, còn hắt hơi hai cái liên tục, thành công tuyến bố tôi bị cảm.

[BHTT - EDIT] [COVER] Cuộc đời này đáng để chờ đợi! - Mễ Nháo NháoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ