Chương 13

609 78 1
                                    


Xem đi, kỹ năng bóp méo sự thật của người đời thật lợi hại, đôi khi dùng mấy câu nói ba xạo để khái quát một việc là chuyện tốt, nó có thể lời ít mà ý nhiều làm cho người ta hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng có đôi khi người ta lại vừa vặn bỏ quên trọng điểm câu chuyện.

Đáng sợ là, ngẫm lại những lời này của Triệu Gai cũng không có khuyết điểm gì.

Chuyện này làm tôi không khỏi nhớ tới hồi Cao trung của mình, lúc đó mới lên Cao trung, mọi người không quá quen thuộc, lại không nghĩ rằng sau vài ngày, có một tin đồn kỳ quái truyền đến bên tai tôi: "Phác Thái Anh nói cậu ta bị cảm rồi không thể đổ rác."

Những lời này rõ ràng nói tôi đây vô cùng khác người, giống như sinh bệnh nhẹ thôi thì cả người yếu ớt vô năng chuyện gì cũng không cần làm.

Thực ra sự thật không phải thế, ngày đó tổ nhỏ 4 người chúng tôi quét dọn vệ sinh, mọi người phối hợp hoàn thành xong công việc thì rời trường, mà tôi một tay cầm thuốc cảm, một tay mang theo túi rác - đã nhiều nhất có thể, nhưng tiểu đồng bọn muốn tôi mang nhiều hơn một chút, tôi nói tay cầm thuốc không thể cầm rác, tạm biệt xong liền rời đi.

Không nghĩ tới chuyện này truyền ra thành câu chuyện như vậy.

Miệng người thật đáng sợ! Miệng người thật đáng sợ!

Mà lúc đó tôi cũng dở khóc dở cười nhưng không biết tìm ai giải thích, đành phải thôi, bất quá cũng may nhân cách và mị lực của tôi làm cho mọi người dần dần hiểu rõ tôi là hạng người gì, tôi cũng không đi tranh cãi những chuyện kia nữa.

Ở đây, tôi muốn giải thích chút gì đó nhưng nhìn Triệu Giai hưng phấn cũng không phải có ý xấu, em ấy là kiểu người quá thẳng thắn, theo tôi quan sát, còn có chút lòng tự trọng, ngộ nhỡ tôi tùy tiện giải thích, em ấy cảm thấy tôi coi thường em ấy, cảm thấy tôi tùy tiện miễn cưỡng em ấy, làm tan nát con tim mỏng manh của em ấy cho nên như thế cũng tốt.

Kể từ sau lần ở quán cafe, tôi rất ít gặp Lệ Sa, lúc này em ấy mặc một chiếc áo da tông màu xám tro, phía dưới phối với chiếc quần dài, tóc xõa hai bên ở phía sau tùy ý buộc lại, thoạt nhìn rất đơn giản thoải mái.

Em ấy cầm trong tay cái túi siêu thị, hướng về phía Triệu Giai không mặn không nhạt "Ừm" một tiếng, Triệu Giai vui vẻ quay lại một mình tán thưởng.

Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy bầu không khí là lạ nhưng cẩn thận quan sát, bạn cùng phòng bận rộn với chuyện của riêng mình, Triệu Giai vừa vuốt ve con hưu cao cổ vừa xem chương trình thực tế, Lệ Sa ở phía sau, đem từng thứ trong túi lấy ra, đó chỉ là đồ sinh hoạt bình thường trong ký túc xá.

Tôi tốn hơi thừa lời, quay đầu muốn cùng Lệ Sa nói chuyện, vừa hay thấy em ấy cũng quay đầu nhìn tôi, vì vậy tôi lập tức quên mất lời muốn nói, đối với em ấy cười ha ha, hỏi: "Làm sao vậy?"

Em ấy lướt qua tôi, nhìn đồ vật trong tay Triệu Giai ở phía sau tôi, hỏi: "Đó là chị tự mình làm?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, Triệu Giai đã vui vẻ quay lại, móc vào tay tôi, tựa trên vai tôi, tay kia cầm con hưu cao cổ, ở giữa chúng tôi lắc lắc vài cái: "Đúng vậy đúng vậy, học tỷ khéo tay quá phải không?"

Được khen ngay trước mặt, thật xấu hổ, tôi nhìn mắt con hưu cao cổ bị lắc muốn lòi ra, không thể làm gì khác hơn là cười ngây ngô.

Lệ Sa không có biểu tình gì chỉ nhìn đồ trong tay Triệu Giai nói: "Em có thể muốn một con không?"

Lời này thốt ra, trong phòng chợt rơi vào yên lặng, mọi người nhao nhao ngừng hành động trong tay.

Canh giả vong kỳ lê, sừ giả vong kỳ sừ*, bạn cùng phòng quên dọn dẹp, tất cả đều quay đầu nhìn Lệ Sa.

*Người đi cày thì quên cày/ Người cuốc đất thì quên cuốc đất.

Tôi cũng hiểu được, cùng người khác muốn thứ gì đó có chút không phù hợp với tính cách của em ấy, hơn nữa thoạt nhìn em ấy cũng không phải kiểu người thích mấy thứ dễ thương. Cho nên để bớt xấu hổ, tôi đứng lên, thêm cười cười vài tiếng, nên trở về rồi.

Trong lúc Triệu Giai đang xem được một nửa chương trình vừa ngồi chém gió vài câu thì thời gian đã không còn sớm, sau khi trở về ký túc xá tôi lập tức lấy điện thoại tìm Cừu len (Cừu đan bằng len), vừa tìm vừa nghĩ tới tràng cảnh Lệ Sa muốn tôi tặng, thực sự là... vô cùng quỷ dị.

Cừu len là hồi Ngư Ngư làm tặng cho Ngô Đại Gia, tôi thuận tiện học hỏi, sau lại cậu ấy nói quá khó, liên tục chiến đấu ở các chiến trường rồi chuyển sang đan khăn quàng cổ, còn kiếm cớ nói Ngô Đại Gia cùng mấy cái tượng tiểu nhân này không hợp.

Lúc muốn làm một việc nguyên nhân có lẽ là do xung động nhất thời, nhưng muốn buông tha một việc, mượn cớ thì nhiều vô kể, kỳ thực không cần mượn cớ cũng có thể buông bỏ, kiểu mượn cớ này, bất quá là cho chính mình một cái cớ để thoải mái mà thôi.

Đáng tiếc là, cái khăn quàng cổ Ngư Ngư đan không hề đẹp chút nào, có lẽ len cậu ấy đan không đủ lại lười đi mua, thành phẩm vừa thô vừa ngắn... ái chà, tôi đang nói cái gì vậy chứ.

Quan trọng là.... cậu ấy vì để cho Ngô Đại Gia hiểu được tình yêu của mình, mùa đông năm ấy không cho Ngô Đại Gia mang, lúc mới đầu, Ngư Ngư còn ở trong trạng thái thưởng thức, cảm thấy bản thân sao có năng lực như vậy, khăn quàng cổ thực sự quá đẹp, quả là số dách, sau này cậu ấy tự nguyền rủa mình, nhận rõ được sự thật, chịu không được lấy lại khăn quàng cổ, nói là muốn sửa một chút.

Sau đó có một ngày, tổng vệ sinh lý túc xá khăn không đủ dùng, Ngư Ngư hết sức rộng lượng đem cái khăn ra cống hiến.

Thực sự là cái khăn quá sai, hiện tại hình như còn nằm ở một chỗ hẻo lánh nào đó trong nhà vệ sinh.

Thịnh một thời, suy trọn đời, chính là chiếc khăn Ngư Ngư dâng hiến.

Lúc tôi làm con hưu cao cổ này, là muốn tặng cho Đường Sóc, nhưng lúc đó thành phẩm mới ra lò thật sự rất dễ thương, dễ thương đến nổi vượt qua mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau của tôi và Đường Sóc, đồng thời tôi lúc đem nó móc lên chùm chìa khóa của mình, càng cảm thấy thật dễ thương, cũng không muốn lấy xuống, cho nên quyết định giữ lại cho chính mình.

Tối trước khi ngủ, tôi chợt nhận được điện thoại nước ngoài của Đường Sóc, nghe máy, tôi còn chưa lên tiếng hắn đã bùm bùm một tràng, lúc đầu tôi nằm dài nghe hắn nói, hắn nói về quá khứ của hắn và bạn gái hiện tại, nhưng càng về sau càng nói... càng đầy nguy cơ, hắn đang nói xin lỗi, vì vậy tôi ho khan vài tiếng.

"A, nè nè, Đường Sóc."

Hắn nghe giọng tôi lập tức dừng lại, sau đó một hồi hắn nhỏ giọng mắng một câu: "Con mẹ nó, Phác Thái Anh."

Nói xong cũng cúp mấy.

[BHTT - EDIT] [COVER] Cuộc đời này đáng để chờ đợi! - Mễ Nháo NháoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ