Chương 6

9.8K 543 104
                                    

Một tuần sau đó họ đến toà, bởi vì không có con cái nên không tính đến chuyện chu cấp, ly hôn rồi thì đường ai nấy đi. Hắn có đề nghị đền bù cho cô, tài sản chung trước đây của hai người sẽ cho cô hết. Thế nhưng cô từ chối, cô không muốn lấy gì từ hắn cả. Cuộc đời sau này của cô sẽ tự cô gây dựng. Khó khăn một chút cũng là việc của cô.

Hai người bước từng bước ra khỏi nơi quyết định sự ràng buộc giữa họ. Từ giờ trở đi, không quan hệ, không trách nhiệm, cũng không còn là gì của nhau nữa.

Cả hai cùng dừng bước rồi nhìn lên bầu trời. Hôm nay trời đẹp quá, mây thật trắng và nắng nhè nhẹ. Hắn nhìn qua cô, có lẽ ông trời cũng ủng họ ly hôn thì phải. Trời đẹp đến nỗi tát thẳng vào mặt hắn sự thật rằng buông tay chính là giải thoát cho cô.

Còn cô trong lòng bộn bề, vừa vui vừa lo. Đúng thật, mọi chuyện đều sẽ xảy ra vào một ngày đẹp trời.

Cô lấy hộp nhẫn trong túi áo đưa cho hắn, nở một nụ cười thật tươi : "Cái này, trả lại cho anh ".

Hắn kìm lại lòng không được thở dài, nhận lấy chiếc hộp nhỏ.

"Sau này nếu khó khăn quá, nếu cần..."

"Em sẽ không tìm anh đâu " - Hắn chưa nói hết câu đã bị cô chặn lời. "Em không muốn tìm anh nữa, thực sự không muốn gặp anh nữa".

Hắn không có cơ hội nói gì cả, bởi vì ngay khi cô nói xong đã quay người rời đi, không một chút ngoái đầu lại. Làm sao cô dám quay lại chứ, nếu quay lại cô sẽ khóc mất.

Hắn đứng chôn chân ở đó rất lâu, mãi mới chịu rời đi. Rời đi không tình nguyện.

Ngày cưới cô hắn không yêu cô, chỉ là thấy cô đơn giản, thấy cô ngoan ngoãn lại hiền lành cho nên hắn quyết định cưới theo ý ba mẹ. Ở với nhau lâu rồi hắn cảm thấy cô giống như thỏ con. Nhỏ nhỏ, trắng trắng, lại dịu dàng, hắn nói gì nghe nấy, làm gì cũng cố gắng để hắn hài lòng. Cũng vì sự tận tuỵ đó là hắn trân trọng cô.

Tối hôm đó hắn ngồi một mình trong bar, điện thoại reo liên tục, hắn chẳng buồn nghe. Nhìn cái tên "Suri" hiện tho thù lù, hắn lại úp máy xuống.

Người phục vụ thấy hắn từ lúc tới đến giờ chỉ nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn trong hộp. Nếu ánh mắt mà có lửa thì có lẽ cặp nhẫn đã thành tro rồi. Bao nhiêu cô em đến gạ gẫm hắn cũng chẳng buồn nhìn.

Nhấp một ngụm rượu, hắn vô thức nghĩ gì đó lại cười một cái rất tươi. Hắn vừa nhớ lại lần đầu cô về làm dâu. Ngày đầu tiên sợ ba mẹ chồng quở trách liền dậy từ 3 giờ, nấu cơm sáng như ở quê. Kết quả là nhiều chất quá ai cũng ăn không hết.

Lại cả lần đầu cô lúng túng thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Họ cưới nhau một tháng trời thì cô và hắn mới có chuyện vợ chồng.
Hắn nhớ hôm đó hắn lo cô sợ, còn dụ cô uống rượu trái cây. Vì thấy giống như nước ngọt nên cô uống liền 2 cốc. Kết quả là đúng ý hắn, say xỉn rồi nói gì nghe vậy.

Hôm đó cô cũng đau, đau đến mức khóc hu hu. Hắn tính thôi rồi nhưng cô lại mếu máo nói rằng : "Anh muốn em làm vợ thì em làm vợ, nhưng mà em không biết làm vợ lại đau thế này. huhu"

Em bị ngốc có đúng không? Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ