26(𝓸𝓶𝓮𝓴𝓪𝓼𝓱𝓲 𝓫𝓲𝓻𝓽𝓱𝓭𝓪𝔂)

693 70 6
                                    

"Nhanh quá ! Lóa cả mắt !" Jean tán thưởng sau khi thấy tôi biểu diễn màn speedrun tháo lắp súng trên nền nhạc orchestra kịch tính. "Cậu còn trẻ mà, sao có thể ở trong quân đội hay có giấy phép sử dụng súng ?"

"Ở đất nước chúng tôi quả thực rất nghiêm túc trong chuyện sở hữu súng. Trừ quân nhân thì có mấy người...này nọ mới được dùng." Tôi lắp lại hộp tiếp đạn rồi ngắm bắn thử "Nhưng việc hướng dẫn sử dụng súng được giảng dạy trong chương trình cấp ba. Hà...còn phải thi tháo lắp súng sao cho nhanh nhất có thể. Thực ra đây chỉ là tốc độ trung bình thôi."

"Tên con người kia ! Đừng có chĩa súng vào thiếu chủ chứ !" Sebek gắt.

"À...không có đạn..."

"Không có đạn thì ngươi cũng không được làm thế ! Đó là đại bất kính !"

Tôi mất hứng lần hai.

"Sebek, tiết chế lại." Malleus lên tiếng. "Đây là sinh nhật của Cuprum."

Sebek đổ mồ hôi, quay lại bộ dạng khép nép.

Tiêu cực thật. Mấy sự việc này dù nhỏ, nhưng cũng đủ làm tôi thấy năng lượng của mình bị rút cạn. Có hơi mệt mỏi. Thế nên sau khi cắt bánh, tôi cầm đĩa bánh ra ngoài ban công đứng một mình ăn ngay.

Đây là công việc tôi làm đến quen thuộc. Trốn chạy đến một nơi không người, nghĩ lại về mọi thứ từng trải qua, có thể là rơi một giọt nước mắt, có thể là nở một nụ cười, hoặc không làm gì cả, đóng vai một pho tượng méo mó vô tri.

Ký túc xá Diasomnia cho dù là ban ngày thì cũng giữ bầu trời của một ngày đông ở Trung Quốc-tối sầm và đôi khi bị xé nát bởi những tia sét xanh. Tổng thể ký túc xá là một lâu đài lớn nằm cheo leo trên đỉnh núi, chỉ có duy nhất một lối đi ra ngoài thông qua cây cầu gỗ thả từ cửa lớn xuống, sương mù luôn giăng lối và những bụi gai thì luôn leo lên, bấu víu vào những bức tường gạch màu xám tối. Nếu như có ai chọn đây làm nơi tự tử, sẽ có hai số phận chào đón họ: một là rơi thẳng xuống mặt đất và nát vụn; hai là rơi xuống và kẹt lại ở những bụi gai, để cho gai nhọn ăn sâu vào da thịt, và làm cho chúng thêm phì nhiêu bằng xác thịt và máu mủ của chính bản thân...

Làn sương lạnh làm cánh mũi tôi tê dại. Tôi lấy ngón trỏ xoa xoa, khí hậu ở cả Diasomnia lẫn Night Raven College đều rất khô nên tôi đã phải bổ sung HA* vào skincare-vốn là hoạt chất tôi chưa bao giờ dùng đến khi trên mũi và trán là một mớ dầu thừa.

Tiếng cửa mở. Sự ồn ào thoáng làm tai tôi thấy đau nhức, rồi lại tắt ngóm khi cửa đóng.

"Đứa Trẻ U Sầu." Có vẻ đây là biệt danh Malleus Draconia đặt cho tôi.

"...Tch, anh thực sự thấy tôi buồn rầu sao ?" Tôi cười méo mó. "Tôi là người hay cười mà."

"Ta có thể sống không lâu bằng Lilia, nhưng đủ lâu để hiểu lòng người. Lòng khóc miệng cười thì có gì vui chứ ?"

Tôi im lặng, nhìn xuống vực sâu không đáy dưới kia.

"Cậu cũng có thể gọi ta bằng biệt danh." Anh ta đứng cạnh tôi và cùng nhìn xuống dưới vực.

"Biệt danh à...Thị Út...Văn Sừng...anh chọn cái nào ?" Lần này đúng là tôi không biết sợ. Cái tên này là tôi nghĩ ra trong thoáng chốc thôi, chứ thực sự thân lắm thì tôi mới gọi lũ bạn mấy tiếng, không phải là 'con chó' thì cũng là 'con mặt l**'; này nọ.

[Twisted Wonderland] 🇪 🇸 🇨 🇦 🇵 🇮 🇸 🇲  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ