KM: Nợ

2.2K 214 66
                                    

**Ra chap sớm cho mấy bà đón Tết vui nè. Quà Tết sớm của tui đó nhe~
Yêu mấy bà nhìuuuu (人´З')❤
~~~~~~~

Bỏ, bỏ hết, bỏ tất cả mọi thứ lại phía sau, Jungkook hối hả bước thoăn thoắt xuống cầu thang với đôi chân trần. Giọng hắn gọi theo dai dẳng, thế mà phía trước hoàn toàn không có ý dừng lại. Mãi đến tận nhà khách, hắn mới bắt kịp được cổ tay của Jimin, vội thiết tha níu kéo.

"Bác ơi, chuyện không phải như vậy. Jiminie không lợi dụng ai cả. Bác đừng đưa cậu ấy đi mà!"

Sẵn cơn tức giận vẫn đang bùng phát, ông Park chẳng muốn dây dưa lời nào, chỉ kiên quyết tách Jimin ra khỏi Jungkook. Thế nhưng càng cố tách rời, hai đứa trẻ ấy lại càng dính chặt. Cuối cùng ông Park lại lực bất tòng tâm, đứng nhìn một thằng nhóc lì lợm giữ chặt con trai mình mãi không chịu buông. Chắc phải có bùa ngải gì đó, bạn bè bình thường chẳng ai lụy nhau đến mức này...

Ông đành xuống nước khuyên giải.

"Jungkook, bác rất biết ơn vì con quý thằng Park nhà bác. Nhưng bác không chấp nhận việc nó ăn nhờ ở đậu nhà con. Chưa kể đến việc nó làm ảnh hưởng chuyện tình cảm của con nữa. Chẳng ra chút thể thống gì!"

"Chuyện tình cảm nào ạ?" - Hắn ngước lên với đôi mắt mở to, ngơ ngác hỏi.

"Thì là cô bé vừa rồi đến phòng tìm con đó"

"Không ạ!" - Trả lời rất nhanh và dứt khoát, Jungkook vội đưa bàn tay phải lên cao, hùng hồn khẳng định - "Con dám lấy danh dự tự tôn dòng họ ra cam đoan với bác, hiện tại con không hề có quan hệ tình cảm với bất kỳ cô gái nào hết!"

"Thế còn cô bé đó là ai?" - Ông Park thắc mắc. Nhưng đôi mắt bên cạnh hắn cũng ngước lên trông đợi không kém.

"Chỉ là bạn gái cũ thôi ạ! Con và cô ấy đã kết thúc từ lâu. Chắc là cô ấy giận con nên mới gây ra chuyện hiểu lầm. Bác đừng tin lời cô ấy!"

Với kiên quyết to lớn rực lửa trong ánh mắt, từng câu từng chữ chắc nịch của Jungkook khiến ông Park phần nào vơi đi sự nghi ngờ. Để chắc chắn, ông đã hỏi lại một lần nữa, và dù có hỏi thêm trăm lần, lời khẳng định của hắn duy nhất chỉ có một. Điều đó lập tức cuộn lên trong lòng người làm cha nỗi day dứt đầy tội lỗi, nhất là khi nhìn lại vùng tái đỏ trên má của Jimin. Đến bây giờ mi mắt thằng bé vẫn sưng tấy và ướt đẫm. Cũng phải, ông chưa từng đánh con trai mình mạnh tay đến vậy mà.

Cô bé đó cũng thật là quá đáng.

Ông Park lại gặng hỏi thêm một câu, giọng điệu và nét mặt đã giảm đi nhiều căng thẳng.

"Vậy... còn chuyện Jiminie ở chung phòng của con, ăn đồ con mua, dùng đồ con tặng thì sao?"

Thôi rồi, chắc chắn ông Park không hề thích chuyện này. Nhưng hắn thì chẳng có lấy chút lý lẽ để thuyết phục, bởi thể nào ông cũng dành hết phần lỗi về Jimin, dù kẻ cứng đầu cứng cổ trong chuyện này là hắn.

Jungkook gấp gáp tiến lên một bước che khuất cả em đi, e ngại đáp.

"Không phải Jimin ạ. Là con. Tất cả đều là ý của con!"

KookMin | Text | Con Nhà Người TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ