Quãng đường trở về còn dài hơn so với tưởng tượng nhiều.
Lúc bắt đầu Vương Nhất Bác còn mở nhạc lên nghe, khi radio phát đến một bài trữ tình, tiết tấu quả thực quá chậm quá lê thê, như thể đem khoảng thời gian vốn dĩ đã đủ dày vò người ta cố ý kéo giãn ra, chạy với tốc độ 0.5 vậy, Vương Nhất Bác nắm chặt vô lăng, suýt chút nữa đã đập một phát thật mạnh lên nó. Trong xe lại trở về với sự yên lặng chết chóc ban đầu.
Biết rõ tiếp sau đây sẽ xảy ra chuyện gì, Tiêu Chiến co ro ngồi tại chỗ, không dám thở mạnh. Thậm chí lúc trong xe chìm vào yên tĩnh, đến cả tiếng hít thở của Vương Nhất Bác còn khiến da đầu anh tê rần cả đi, luôn cảm thấy tất cả đều như đang thúc giục ham muốn, cái gì cũng đều mang theo hàm ý ám chỉ.
Cũng có thể là đầu óc anh hiện giờ đang không tỉnh táo, Tiêu Chiến nghĩ, ngồi trên xe của Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đợi cậu dẫn mình lên giường, anh còn hồ đồ hơn cả mấy thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đầu mê đắm mấy cậu trai giang hồ nên chủ động dâng mình.
Đi qua một ngã tư, đèn đỏ không nể mặt mà sáng lên, Vương Nhất Bác nhíu mày, nóng nảy đạp chân phanh. Yết hầu cậu chuyển động liên hồi, không nhịn được mà quay sang nhìn Tiêu Chiến một cái. Sau đó cậu nhanh chóng quay trở lại, đặt cằm lên trên vô lăng, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đang đếm ngược trên cột đèn phía trước, không biết đang nghĩ cái gì.
Đột nhiên cậu ngồi thẳng người dậy.
"Mua hộp bao cao su," Vương Nhất Bác mở app đặt đồ, đưa điện thoại vào trong tay Tiêu Chiến, "mật mã là 970805."
"Hả?!" Tiêu Chiến suýt chút nữa nhảy bật lên khỏi ghế. Nếu mà xe của Vương Nhất Bác là loại mui trần chắc lúc này anh đã bay lên thẳng mặt trăng sống rồi.
Tiêu Chiến cứng đờ người ngồi bên ghế phó lái, thập phần sửng sốt nhìn về phía người ngồi bên cạnh, giống như thứ được đặt vào trong tay không phải điện thoại mà là một quả bom hẹn giờ.
Dáng vẻ ngơ ngẩn của anh quá đáng yêu, Vương Nhất Bác vốn dĩ tâm phiền ý loạn liền bị chọc cười.
"Không mua à?" cậu lắc lắc đầu, cố ý trêu anh, "Hi vọng anh đây không đeo bao mà vào sao?"
Sao Vương Nhất Bác lại là loại người không biết xấu hổ thế nhỉ? Tiêu Chiến đỏ bừng mặt như sắp nổ tung đến nơi, thực sự muốn kêu cứu quá. Nhưng anh không muốn thua cuộc, bèn cắn cắn phần bên trong môi, cứ muốn ưỡn ngực bày ra dáng vẻ anh đây có sóng to gió lớn nào mà chưa trải qua, "Cần em nói đấy à, anh đương nhiên biết là phải mua rồi."
"Thế phải mua loại size lớn nhất đó nha." Vương Nhất Bác đè giọng giả vờ nũng nịu, thấy Tiêu Chiến không để ý đến cậu liền quay đầu sang xác nhận, "Nghe thấy chưa?"
Tiêu Chiến bịt kín phía tai bên đó, đầu như sắp chôn vào trong màn hình điện thoại luôn. Anh chỉ nhìn sơ sơ qua, hai ba cú nhấp liền đặt xong đơn hàng, vứt điện thoại hệt như vứt một quả lựu đạn đã bị rút kíp nổ, gấp gáp trả điện thoại của Vương Nhất Bác về cho chủ nhân của nó.
Đèn xanh sáng lên, Vương Nhất Bác đánh lái về bên trái, hướng về phía nhà mình mà đi.
Thực ra thì nhà Tiêu Chiến gần hơn một chút.
BẠN ĐANG ĐỌC
【BJYX 】TỎ TÌNH
Fanfic*Tên gốc: 表白 *Tác giả: @ weibo哪一天都很奇妙 *Link: https://www.quotev.com/come4pie *Translator: Zhu *Số chương: 13 Từ oan gia trở thành người yêu OOC, nhẹ nhàng, vui vẻ, ấm áp Vài ba chữ tiếng Trung quèn không đảm bảo mọi thứ chính xác 100% BẢN DỊCH ĐÃ CÓ...