45.

249 18 0
                                    

Hủy kết bạn với Thái Từ Khôn là quyết định của Bạch Mộng Nghiên sau khi khóc một trận đã đời.

Trong chuyện này, Thái Từ Khôn khá dứt khoát, trái lại cô cứ dây dưa không muốn buông tay.

Dẫu sao thì cô đã bị Thái Từ Khôn ghét, với tính tình của anh thì bây giờ bọn họ đã chẳng còn đường lui.

Giữ lại phương thức liên lạc với anh, ngoại trừ làm tăng thêm chờ mong trong vô vọng thì chẳng có lợi gì cho Bạch Mộng Nghiên.

Mà anh cũng sẽ không bao giờ liên lạc với cô, và anh sẽ không quan tâm mình có bị hủy kết bạn hay không.

Vì thế sau khi Bạch Mộng Nghiên hủy kết bạn với anh trên Wechat, ngoại trừ trong lòng có hơi trống trải ra, cô lại thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mấy ngày sau đó, cô có rất nhiều chuyện phải làm. Sau khi cô xốc lại tinh thần, hiệu suất làm việc tăng mạnh, trở thành một người cuồng công việc trong mắt đồng nghiệp cùng công ty.

Có một buổi sáng, vì căn nhà ở tầng trên của nhà Khổng Nam đang sửa chữa cho nên cô ấy không ngủ được đành phải đến công ty sớm nửa tiếng. Khổng Nam nghĩ rằng dù gì thì mấy sếp vẫn chưa đến thế nên là cô ấy quyết định lười biếng một lát.

Nhưng Khổng Nam không ngờ lại bắt gặp Bạch Mộng Nghiên đến còn sớm hơn cả mình, cô ngồi ngay ngắn trên ghế gõ chữ, Khổng Nam chẳng hiểu sao lại thấy chột dạ, lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

Đợi đến khi vào giờ làm, Khổng Nam không nhịn được mà đạp ghế lướt tới ngồi kế bên Bạch Mộng Nghiên.

"Dạo này cô sao thế? Tính đem công ty thành nhà mình thật à? Có cần tôi mang giường tới cho cô luôn không?"

Bạch Mộng Nghiên đang vội viết email, không rảnh nói chuyện phiếm với cô ấy.

"Tôi đang bận, có gì tới trưa ngồi nói."

"Tôi thì có chuyện gì chứ." Khổng Nam lẩm bẩm bỏ đi, "Chỉ là cô thế này khiến tôi áp lực quá."

Bạch Mộng Nghiên đang chuẩn bị hồ sơ để làm visa đi Mỹ, với kinh nghiệm của những lần trước, cô toàn đợi đến khi rảnh mới làm, trước sau cũng phải mất một tuần lễ.

Nhưng lần này cô chỉ mất nửa ngày đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ.

Ngày phỏng vấn là hôm thứ năm, tuy đã hẹn trước với đại sứ quán, nhưng thường thì phải xử lý hơn nửa ngày mới xong, thế cho nên Bạch Mộng Nghiên xin nghỉ buổi chiều để đến đại sứ quán.

Lúc đến nơi, đúng như cô dự đoán, nhóm người đứng xếp hàng kéo dài từ đại sảnh đại sứ quán ra tới ngõ nhỏ ở bên ngoài. Nhìn hàng đầu người đông nghịt kia cũng khiến cô thấy khó thở.

Trời đang bước vào cơn rét muộn, nhiệt độ không khí giảm xuống đột ngột, lúc ra ngoài, Bạch Mộng Nghiên lại quên mang theo khăn quàng cổ.

Cơn gió lùa trong cái rét xuân không hề dịu dàng như nàng gió mùa đông, từng luồng gió phả thẳng vào trong cổ, còn mang theo cả mưa phùn. Bạch Mộng Nghiên giống như không mặc quần áo, cả người lạnh cóng đến nỗi phải hắt hơi liên tục.

[Full] Làm "mợ" út của bạn trai cũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ