Thật ra ngay khi Bạch Mộng Nghiên bước ra khỏi phòng vệ sinh, Hứa Vũ Linh cũng đi theo sau.
Hai người một trước một sau đi về phía phòng làm việc của tổ Tài chính, cách nhau chưa đầy ba mét.
Bình thường, hai người cùng một tổ mà người đi trước người đi sau thế này, nếu không thân thiết nắm tay nhau thì ít nhất cũng phải kề vai trò chuyện dăm ba câu với nhau.
Nhưng hôm nay hai người này lại như hai người xa lạ, một người vui vẻ ra mặt, một người thì mặt đen hơn cả đít nồi, không cần nói cũng nhìn ra cả một bầu trời drama đang bao quanh hai người bọn họ.
Dưới những ánh mắt hóng hớt hoặc rõ ràng hoặc lén lút của các đồng nghiệp xung quanh, Bạch Mộng Nghiên vẫn bình tĩnh xem điện thoại, sau đó cô đứng dậy đi về phía văn phòng của Đường Diệc.
Mọi chuyện đã kết thúc, Đường Diệc không cần phải xử lý mấy chuyện cấp dưới phân tranh mà chị ta ghét nhất nữa. Sáng nay, khi nhận được bản thảo của Hứa Vũ Linh thì cơn bực bội của chị ta đã biến mất tăm. Bây giờ chị ta đang ngồi trêи ghế xoay, xoay cây bút trong tay, dịu dàng mỉm cười nhìn Bạch Mộng Nghiên đang ngồi trước mặt mình.
"Chuyện này quả thật là Hứa Vũ Linh không đúng, vừa nãy tôi đã cảnh cáo cô ta rồi, cũng đã ghi lại lời phê bình, đánh giá hiệu suất công việc cuối năm đều bị gác lại. Tôi hứa sau này trong tòa soạn sẽ không còn tình trạng thế này nữa."
Chị ta nhìn dáng vẻ không hề bị lay động của Bạch Mộng Nghiên, nói tiếp, "Dù gì mọi người cũng cùng một tổ, gặp mặt nhau thường xuyên, cũng không thể vì chuyện này mà sa thải cô ta, có đúng không?"
Bạch Mộng Nghiên làm việc cho Đường Diệc bao nhiêu năm nay nên biết rõ khi xử lý những chuyện thế này, chị ta đều dùng cách giảng hòa, cô cũng không hi vọng chị ta hành xử quyết đoán cho cô một kết quả rõ ràng.
Nhưng cô suýt chút nữa đã bị người ta hãm hại còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, dù cuối cùng không sao nhưng cô vẫn không cam lòng.
Bạch Mộng Nghiên cúi đầu, im lặng ngắm nghía móng tay mình.
Từ chỗ Đường Diệc nhìn sang, Bạch Mộng Nghiên cụp mắt, hàng mi cong cong che đi ánh mắt của cô, nhưng cánh môi khẽ vểnh lên đã hiện rõ thái độ bất mãn của mình.
Đường Diệc bỗng nhiên cảm thấy bất lực, chị ta là phụ nữ mà còn không chịu nổi vẻ mặt này của Bạch Mộng Nghiên. Cô mang theo một vẻ đẹp ngây thơ, hồn nhiên, khi buồn bực lại nũng nịu khiến mọi người không ai nhẫn tâm cự tuyệt.
Chị ta vừa nghĩ, lại nhớ đến tên bạn trai cũ của Bạch Mộng Nghiên.
Rốt cuộc là cậu ta đã phải lòng một người có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nào mà lại cam lòng từ bỏ một mỹ nhân thế này?
Hay là do thói hư tật xấu của đàn ông đã ăn sâu vào máu?
Trong văn phòng bỗng chốc xuất hiện sự im lặng bất thường.
Đường Diệc vẫn còn chìm trong câu hỏi nghĩ mãi mà vẫn không có câu trả lời kia, mãi đến khi tiếng thông báo nhắc nhở có cuộc họp vang lên, chị ta mới lấy lại tinh thần, vừa xem tin nhắn vừa nói, "Chuyện này dừng tại đây nhé? Bản thảo của cô ta cũng bị bỏ qua rồi, "tít bìa" chính của quý bốn năm nay cô đã nắm chắc rồi đấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Làm "mợ" út của bạn trai cũ
HumorGiới thiệu: [Làm "mợ" út của bạn trai cũ] [KUNLU CV] CV: Thái Từ Khôn - Bạch Mộng Nghiên - Nhậm Trạch Nguyên tác: Cưa nhầm bạn trai, được chồng như ý Tác giả: Kiều Diêu Edit: jeongie CV-er: gooyingu Số chương: 69c + 5nt Tình trạng CV: hoàn thành Bìa...