1

3K 150 0
                                    


Cái nhà Ryu lại rối hết cả lên sau khi biết tin ông Ryu lại đem số của cải ít ỏi còn lại đi đánh bạc. Người trong làng cũng quá quen với cái cảnh bà đuổi ông chạy của nhà họ nên cũng chả mấy ai ra can. Kẻ đứng người ngồi, lòng thầm cảm thán rằng chuyện nhà Ryu quả là một món ăn tinh thần mỗi dịp trưa hè tuyệt vời.

    - Trời ơi, tôi đã nói ông bao nhiêu lần rồi, của cải bao nhiêu lâu tôi tích cho thằng Út đi học, giờ ông coi ông đi ! Còn đồng xu cắc bạc nào trong nhà không !?

Bà Ryu vẻ mặt tức đến bốc khói, trút hết tức giận lên cái gã đàn ông mà bà cãi trời cãi đất cưới cho bằng được.

- Bà cứ phải làm la hét um sùm lên làm gì. Tôi tính cả rồi.

Ông Ryu vừa gạt tay bà nhà ra, vừa quay sang con bé cả đang đứng chềnh hễnh nhìn ba mẹ nó cãi nhau.

- Hai, mày lớn rồi, chả cần học hành gì đâu. Với thằng cả nhà ông Lee đang kiếm dâu, tao hứa gả mày rồi, ổng đưa cho tao tận 2 triệu này. Mày qua làm dâu ổng sướng thấy bà, vừa có tiền, vừa chẳng phải học....

Chưa nói hết câu, lão đã bị bà nhà tát cho một cú điếng cả người. Nước mắt trên gương mặt con bé cả cũng rơm rớm vài hạt

- Trời ơi, bây giờ ông tính bán luôn con bé cả nữa, ông có còn là con người không? Tới con thú nó còn không nỡ bỏ con...

Thân là chị cả, nó biết, nó hiểu. Cuộc đời nó không có sự lựa chọn, một là an phận làm dâu để mấy đứa nhỏ được học, hai là cả nhà nó bỏ học. Mà bỏ học, cả đời cũng chỉ như ba nó, đời đời sống trong cảnh nghèo nàn. Nó nghẹn ngào nói với má nó, đôi mắt nó ửng đỏ, ngập ngừng mãi, nói chẳng chữ nào ra chữ nào :

- Má....má để con cưới, con không cần... không học nữa. Má để mấy đứa trong nhà mình đi học...

Nói hết câu, con bé không nhịn được oà khóc nức nở. Bà Ryu mặc dù thương con, thương đều, nhưng biết sao giờ, con bé cả mang phận đàn bà, mà đàn bà, thì không được đi học. Bà chỉ có thể vỗ về an ủi con trong sự bất lực trước cái phận của người làm nông. Ông Ryu nghe vậy cũng mừng rỡ lên mà bảo :

- Tốt thôi, mày không đi học thì dành tiền cho hai thằng em mày đi học. Ngày rằm tháng này nhà ông bả qua hỏi cưới, liệu hồn mà an phận làm dâu nhà đó đi.

Bà Ryu giờ cũng chẳng thèm đoái hoài đến lão ta nữa, lời cũng khó lọt tai. Giờ bà chỉ lo con gái bà qua nhà người bị khinh rẻ, bị bắt hầu người này kẻ nọ. Bà thương lắm, nhưng lời cũng đã thành, sợ rằng không giữ lời lại mang tiếng, khổ càng thêm khổ. Hai đứa nhỏ trong nhà, thằng Minseok với thằng Út núp sau góc bếp nhìn lén mọi chuyện. Nghe tin chị sắp phải sang nhà họ Lee làm dâu, hai đứa nó đờ cả người. Chúng nó không hiểu, chị hai học giỏi nhất nhà, nhưng chị không phải đàn ông nên phải nghỉ học.

- Bất công ! Thật là bất công...

Minsoek chỉ có thể thốt lên hai từ "bất công". Bất công vì chị nó không được đi học mặc cho chị nó giỏi giang đến cỡ nào. Bất công vì cuộc đời quá khó khăn với gia đình nó. Nếu như chị nó là con trai thì tốt biết bao nhiêu, chị nó có lẽ sẽ được dạy dỗ nên người. Tại sao nó lại trốn học, ham chơi trong khi đó lại là ước mơ cả đời của chị hai ? Càng nghĩ, nó càng cảm thấy có lỗi. Có lỗi với mẹ, với thầy, hơn hết là với chị nó.

[ Guria ]  Ép hônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ