emptiness.

335 36 1
                                    

---------------

" Tôi hỏi số điện thoại của anh được không?"

" Đ-được chứ, mà này, cậu có thật sự ổn không đấy? bố mẹ cậu không có ở nhà à? tôi về bây giờ liệu có ổn không? cậu lưu số tôi có gì thì gọi đấy nhé."

Jeongin bỗng phì cười, cười trong khi gương mặt vẫn đẫm mồ hôi và nước mắt.

" Lúc nãy tôi phản ứng có hơi quá, vì đây là quyển sổ tôi quý nhất, nó chứa đựng tâm huyết và tâm tư của tôi, nên..."

Anh phì cười.

" Tôi hiểu mà, ai chả có thứ gì đó mình trân quý hơn cả bản thân, tôi cũng giống cậu thôi. "

" Cảm ơn anh nhiều lắm...phiền anh quá..."

Anh gật đầu với cậu, rồi cả hai bỗng im lặng, ngượng ngùng sau cái gật đầu ấy.

" Anh là...ờm...anh họ Hwang đúng không?" - Jeongin ấp úng, thường ngày cái tên hwang hyunjin dù nổi cộm trong trường nhưng  chưa bao giờ là cái tên cậu để ý đến, nay lại đứng trước mặt mình, lại còn là ân nhân giúp đỡ mình chuyện khi nãy, không bất ngờ khi cậu bỗng dưng thấy lo lắng đến nỗi nói năng lắp bắp.

" Phải, tôi tên là Hwang Hyunjin, còn cậu là Yang Jeongin? "

" Đúng đúng...mà sao anh biết tôi?"

Hyunjin lại mỉm cười lần nữa, mắt anh khi cười nhắm tịt lại, đầu mũi và tai anh đỏ ửng lên, cậu đờ ra, anh đẹp, đẹp thật đấy.

" Nói chuyện ở đây vào lúc này không tiện lắm nhỉ? Cậu cần phải vào nhà thôi, bố mẹ cậu sẽ lo lắng đó."

" Anh không phải nghĩ đến chuyện bố mẹ tôi lo lắng làm gì, vì tôi sống với bà, bà tôi lớn tuổi nên cũng lẫn rồi."

Cậu mỉm cười trong khi nói, anh hiểu rằng người đối diện, có lẽ đã phải trải qua thật nhiều chuyện dù bản thân chỉ mới 16 năm có mặt trên đời.

" Thế thì cậu phải vào nhà với bà đi thôi, nói chuyện trước nhà cậu như thế này cũng không tiện lắm, hẹn cậu khi nào rảnh, ta có thể tiếp tục nói chuyện, nếu cậu muốn. "

Jeongin bỗng cảm giác tim mình hẫng một nhịp, " nói chuyện sao? ", cậu muốn chắc chắn rằng, người con trai trước mặt, những gì anh nói, đều là sự thật.

" Anh muốn...nói chuyện với tôi sao?"

" Tất nhiên rồi, nếu cậu muốn, dù gì mấy ngày nay tôi cũng không có việc gì làm mấy."

"  Vậy tại sao anh biết tôi ở đấy?" - Jeongin hỏi anh, gương mặt thoáng sự bất ngờ.

" Quyển sổ của cậu, tính sao bây giờ đây?"

Anh lờ đi câu hỏi của cậu bằng một câu hỏi khác.

Dường như sự quan tâm của jeongin cho quyển sổ lớn hơn bất cứ thứ gì khác, nên cậu nhanh chóng bị phân tâm bởi câu hỏi của anh.

" Tôi cũng không biết phải làm sao nữa...đó là quyển sổ mẹ tôi để lại, tìm cái thứ hai giống như vậy không phải chuyện khó, quyển sổ size a6 như này cũng không đắt mấy, nhưng mà..."

[hyunin] each time you fall in love.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ