5h chiều.
Hyunjin đã tắm táp thơm phức, đang cặm cụi trên bàn học quên cả giờ giấc.
Anh đang vẽ.
Trên bàn học lăn lóc những lọ màu, canvas và rất nhiều cọ đủ các size. Trên tấm canvas đang được anh vẽ dở dang là bức chân dung của một cậu trai nhòm trông rất xinh xắn, gương mặt bé xíu, mũi cao thật cao và môi thì phớt hồng, đặc điểm nổi bật nhất trên gương mặt cậu trai đấy là đôi mắt híp lại trông đáng yêu vô cùng, nhưng sâu đôi mắt đó vẫn chất chứa những vấn vương, những buồn đau chưa kể.
Xung quanh cậu trai đó được Hyunjin vẽ lên thật nhiều những cành hoa hồng mang màu xanh trầm buồn khiến tổng thể bức tranh mang cảm giác thật nặng nề.
" Hoa hồng xanh, tình yêu vĩnh cửu."
Hyunjin có năng khiếu nghệ thuật từ nhỏ, anh thích chụp hình, vẽ và nhảy, cộng với nhan sắc trời ban và trái tim nhạy cảm, thanh thuần, anh thực đúng là một người lãng mạn, nổi tiếng ở trường như thế quả không sai.
Sau một đêm dài trằn trọc, Hyunjin luôn bị dằn vặt bởi quyết định giữ im lặng suốt một năm trời bí mật việc mình là Sam của những năm tháng thuở đó với Jeongin. Đã nhận ra em, đã âm thầm theo em về nhà mà em không hề hay biết suốt mấy tháng trời, đã cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện thuở ấu thơ, đã bắt chuyện được với em, cuối cùng đã có thể đường đường chính chính về đến tận nhà em, nhìn thẳng vào mắt em và nói chuyện. Chỉ có điều...em có chắc chắn là Innie không? Điều này Hyunjin cần được xác nhận từ em.
Nhưng,
mọi chuyện thực vẫn còn mơ hồ quá, Innie, không, Yang Jeongin vẫn còn hay né tránh anh, dù trên trường hay lúc nói chuyện với anh, em vẫn luôn khách sáo và dè chừng, hay là vì em không phải Innie của anh Sam? Nhưng Hyunjin chắc chắn rằng chính là em, không thể nhầm lẫn được, ngay từ ngày đầu chạm mắt thôi, anh đã nhận ra rồi, và tận một năm sau, cảm giác đấy vẫn vẹn nguyên, không thể có chuyện nhầm lẫn được!
Chỉ riêng chuyện này Hyunjin cực kì chắc chắn, anh đã thực sự tìm được Innie của anh. Cho dù vẫn còn thật nhiều những câu hỏi còn bỏ ngỏ, anh vẫn luôn trăn trở điều gì đã khiến Innie của anh thay đổi nhiều đến thế? Em tiều tụy hơn, em chẳng còn đó nét hồn nhiên mà em vốn dĩ nên có, đôi mắt em vẫn sáng, nhưng sao lại buồn đến thế? Và, chuyện gì đã thực sự xảy ra với gia đình em? Nhất là, tại sao đến tận bây giờ, em của anh vẫn chưa thể nhớ ra điều gì? Là em không nhớ hay em cố tình né tránh anh, né tránh cả những kí ức tuổi thơ?
Nếu thế thì con tim của Hwang Hyunjin sẽ vỡ vụn ra mất, anh đã ôm hi vọng tìm kiếm em lâu đến như vậy mà, nếu em không thể nhớ ra anh là ai thì vẫn sẽ ổn thôi, anh sẽ cố gắng làm lại từ đầu, nhưng nếu tất cả đều là do em cố tình thì Hyunjin thực sự chẳng còn lời nào để nói.
Đến cuối cùng, Hyunjin vẫn luôn trách bản thân tại sao vẫn luôn ngượng ngùng hèn nhát đến như thế? Tại sao anh đã nhận ra Innie của anh, nhưng anh lại chẳng thể mở lời để níu giữ em lại? Nếu anh không trì hoãn vì không dám chắc chắn đó là em mà nhanh chóng bắt chuyện với Jeongin thì biết đâu...chúng ta đã có thể nhận ra nhau sớm hơn, anh sẽ không bị cơn bồn chồn xâu xé mỗi đêm, và lỡ đâu, em đã không phải chịu những trò đùa, những trò bắt nạt tàn ác ấy?
BẠN ĐANG ĐỌC
[hyunin] each time you fall in love.
Fanfiction" ...và những lần sau nữa, khi ai đó làm anh tan vỡ, hãy tìm đến em, anh nhé? " couple : hyunin ft. chanseung inspired by "each time you fall in love" of cas. warning: ooc, truyện có yếu tố tiêu cực, cân nhắc trước khi đọc. lần đầu viết fic, mong đ...