mood disorder.

425 42 0
                                    

--------------------------

Mỗi ngày đến trường đi học đối với Jeongin là một ác mộng.

Cậu chán ghét trường học, dù học lực của cậu không tồi, kì thi vừa rồi cậu còn suýt soát vị trí thứ 2 trong lớp.

 Đứng thứ 3, nhưng cậu không vừa mắt giáo viên chủ nhiệm. dường như kì vọng của họ đối với Jeongin còn nhiều hơn cả thứ hạng trong lớp.

" Yang Jeongin – 90/100đ - top 3, thứ hạng của em đang rất tốt, tuy nhiên còn chậm chạp, không năng nổ tham gia các hoạt động của trường lớp, thầy gợi ý em nên đăng kí vào câu lạc bộ nào đó của trường phù hợp với bản thân để mở mang tầm nhìn, đỡ lầm lì hơn nhé. "

" Vâng, thầy. "

Jeongin ngồi xuống, thở dài.

Sau lưng cậu sớm đã rộ lên những tiếng thầm thì.

" Thằng răng sắt đó, mỗi cái kết bạn cũng không làm được, chả biết sau này ra đời có làm được cái gì không. "

" Chuẩn rồi, mẹ tao bảo mấy đứa đó ăn bám là giỏi thôi. "

" Suỵt, nói nhỏ thôi, nó nghe đấy. "

" Thằng này ghê gớm thật".

Jeongin bất giác bắt gặp mình run lên, run không phải vì sợ, chẳng vì tức giận, run do phản xạ của cơ thể, chỉ thế thôi.

Cậu chẳng biết tự bao giờ, cảm xúc đối với cậu lại trở nên xa lạ đến thế.

Jeongin của ngày trước, khi vui sẽ cười, khi buồn sẽ khóc, khi tức giận sẽ văng tục.

Nhưng đấy là Jeongin của ngày trước.

Cậu bây giờ, chẳng khác gì cái xác vô hồn, sống qua ngày.

Vui không cười, buồn không thể khóc, những cảm xúc thường nhật dường như đã biến mất từ lâu.

Nhưng, có lẽ cuộc đời không đối xử với cậu tàn nhẫn đến thế.

Cậu ít ra, vẫn còn tìm được cho mình thứ có thể vỗ về cậu mỗi lần cậu lạc lối.

Là âm nhạc.

Trong balo của Jeongin, ngoài bút, viết, vở và sách giáo khoa, một chiếc laptop, 1 quyển sổ nhỏ là những thứ không thể thiếu với cậu.

Trong quyển sổ đó chứa cả những tâm tư thầm kín nhất của cậu, những cảm xúc không có tên, những câu chuyện không rõ đầu đuôi, những cái nhìn của cậu với thế giới, những cái sâu thẳm trong con người Jeongin, đều được cậu đưa thành những lời ca.

Trong chiếc laptop với cái bàn phím đã sờn là những liều thuốc kết nối cậu với cuộc đời này. Cậu đem hết những gì cậu có, những gì Jeongin ấp ủ đem cất vào quyển sổ nhỏ, rồi lưu lại vào laptop cũ.

Jeongin yêu âm nhạc, yêu cả việc sáng tác.

Bài hát của Jeongin chỉ đơn giản là bài hát nơi cậu gửi gắm tâm tư của bản thân

Tiếc thay, những bài hát đó, không ai biết.

Vì nó là của riêng Yang Jeongin.

[hyunin] each time you fall in love.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ