#3: Cơ học lượng tử (part 1)

71 13 6
                                    

***

"Tôi cần tất cả giấy tờ liên quan đến người này, đề nghị cô xuất trình."

Viện trưởng WHO vô cùng kinh ngạc khi trông thấy tôi đặt tấm ảnh của Victor lên bàn, đưa đến trước mặt cô ta. Lúc này đã là mười hai giờ hai mươi phút đêm tại bệnh viện.

"Xin lỗi anh. Do chính sách bảo mật thông tin cá nhân, tôi không thể tùy tiện làm vậy."

WHO lập tức từ chối. Nhân tiện giới thiệu, bệnh viện này chính là nơi lưu trữ bệnh án và mọi giấy tờ liên quan của các nhà lãnh đạo trên khắp thế giới.

"Đây là chỉ thị của USA. Mong cô hãy hợp tác."

Vừa nhắc tới USA, viện trưởng liền thay đổi thái độ. Tuy nét mặt cô ta còn thoáng chút hoài nghi, cuối cùng vẫn miễn cưỡng giao lại cho tôi toàn bộ giấy tờ.

"Cảm ơn cô..."

Mười giờ hai mươi phút tối, tức là cách đây hai tiếng, tôi liên tục gọi cho những người quen để hỏi về Victor. Tương tự như khi tôi nói chuyện với Phil, hầu hết bọn họ đều có chung một nhận định: "Vietcong? Chẳng phải cậu ta mất vì chấn thương não hay đại loại vậy rồi sao?"

Thậm chí khi tôi hỏi PKI và Mpaja, họ còn nói là đã đích thân đến dự đám tang của Victor.

Duy chỉ có Seri Thai là khác.

"À, Vietcong là cậu con út đam mê thực vật nhà Indochina ấy hả?"

"Ông có biết cậu ta mất vì xuất huyết não không?"

"Hả? Gì cơ, cậu ta mất rồi á? Mới hôm nọ tôi còn đang thấy cậu ta đi đến chỗ lão Murica cơ mà?"

"Phải rồi đấy! Cuối cùng thì...! Ông cũng thấy lạ phải không? Làm sao có chuyện một người đang sống sờ sờ ra đó lại có thể đã chết được!?"

...

Sự mâu thuẫn này dẫn đến việc tôi phải tự mình xác thực mọi chuyện bằng cách sử dụng tài liệu giấy. Bây giờ là một giờ sáng, và như những gì đang diễn ra hiện tại, tôi đã tìm được giấy chứng tử của Victor.

Do mỗi người đều có một điểm riêng trong nhận định nên chưa biết được nguyên nhân chính xác cho 'cái chết' của cậu ta, nhưng nhờ vào những xấp giấy này mà có thể khẳng định một điều chắc chắn: xét về mặt dân sự mà nói thì Victor chính thức được công nhận là đã chết. Nhưng nếu thực sự là như thế thì cái người vừa nói chuyện với USA ngày hôm nay là ai?

Hai giờ sáng, tôi trằn trọc không tài nào ngủ được.

Rốt cuộc là như thế nào? Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Ba giờ rưỡi sáng, lại một cuộc điện thoại nữa từ USA. Đúng rồi. Chắc chắn anh ta sẽ có câu trả lời, phải không?

"Làm phiền anh nữa rồi, Marshall. Càng lúc càng có nhiều việc cần giải quyết nên tôi đành phải nhờ anh đến chỗ tôi giữa lúc đêm hôm này. Nhân tiện, tôi có chuyện cần bàn với anh."

Chỉ chờ có vậy, tôi lập tức rời bệnh viện.

***

Khi tôi bước vào văn phòng, Victor đã ngồi chờ sẵn ở đó. Vẫn dáng vẻ ung dung tự tại và chiếc khăn quấn quanh cổ.

Countryhumans | Tận suy luận thếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ