Thời điểm Hanbin tỉnh lại trời cũng đã tối. Cũng không biết đã nằm hôn mê bao nhiêu lâu, chỉ biết vừa mở mắt liền cảm thấy toàn thân đau nhức ê ẩm. Cổ tay vì cắm kim chuyền mà sưng tấy. Bên cạnh là Eunchan đang ngủ gục xuống giường. Hanbin mi mắt nặng trĩu, định tiếp tục thiếp đi. Chợt cảm có gì đó không đúng. Vội quay đầu nhìn lại.
Eunchan đang nắm chặt lấy tay cậu!
Nhất thời kích động bàn tay khẽ co rút. Không ngờ cử động nhỏ như vậy cũng đủ khiến Eunchan thức giấc
"Em tỉnh rồi? Có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?
Hanbin định trả lời, nhưng cổ họng khô khốc không muốn phát ra tiếng. Rốt cuộc chỉ có thể lí nhí:
"Nước!"
Eunchan đỡ cậu dậy, kê gối lên để cậu dựa vào. Sau đó mới rót một cốc nước đưa cho. Hanbin uống vài ngụm rồi đặt xuống bàn
"Em hôn mê bao lâu rồi?"
"Năm ngày!"
Hanbin khẽ gật đầu một cái. Cả hai rơi vào im lặng. Căn phòng trở nên thật tĩnh mịch. Cơ hồ có thể nghe rõ tiếng tách tách của dịch truyền
"Tại sao lại chắn cho tôi?"
Eunchan chợt lên tiếng. Hanbin khẽ chớp mắt nhìn. Thời điểm chiếc xe kia sắp đâm đến, Eunchan vội bẻ lái, mục đích để ghế lái hứng trọn.
Nhưng, Hanbin lại nhanh hơn, nhanh chóng tháo dây an toàn, nhào lấy ôm chặt Eunchan. Chính mình hứng trọn tất cả.
Hanbin nhìn Eunchan, không nói tiếng nào.
Tại sao lại chắn cho Eunchan?
Cũng không biết nữa! Chỉ là vào thời điểm ấy, trong đầu cậu chỉ có suy nghĩ duy nhất:
Anh không được phép làm sao cả!
Eunchan thấy người kia không nói gì, lại tiếp tục:
"Em đừng tưởng làm vậy sẽ khiến tôi cảm động!"
Hanbin mỉm cười. Đương nhiên cậu biết. Biết người trong lòng Eunchan trước giờ là ai. Sau lần tai nạn này, lại càng chân thực hơn. Cậu còn nhớ rõ, giây phút sinh tử kia, anh gọi tên ai, ánh mắt đổ dồn về ai. Cậu, đến cuối cùng chẳng là gì cả.
À không, là một thế thân hèn mọn đáng thương! Một người bầu bạn bên anh cho đến lúc Ice trở về.
"Tôi đi báo bác sĩ em tỉnh rồi!"
Eunchan quay người, đi được vài bước liền bị thanh âm nho nhỏ phía sau làm đứng khựng lại
"Eunchan!"
"Suốt khoảng thời gian qua, anh đã bao giờ..từng nghĩ sẽ thích em hay chưa?"
Hay đổi lại, anh đã từng có tình cảm với em chưa?
Hanbin lặng lẽ nhìn bóng lưng trước mặt. Dù sao cũng đã luôn cố gắng như vậy. Eunchan, dù chỉ một chút, cũng từng động tâm đúng chứ? Bởi vì chỉ cần hai chữ "đã từng" liền cảm thấy hoá ra mình không vô nghĩa đến thế.
Nhưng đáp lại cậu chỉ là khoảng không yên lặng!
Eunchan tàn nhẫn đến mức một lối thoát cũng không muốn chừa chỗ cậu, một tia sáng cũng không để dành cậu. Hay chân thực hơn, anh vốn không bận tâm đến cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chanbin - Chúng ta yêu nhau xong rồi - (chuyển ver)
FanfictionChuyển ver đã có sự cho phép của tác giả vui lòng ko reup đi nơi khác Link fic gốc:https://www.wattpad.com/story/293158336-offgun-ch%C3%BAng-ta-y%C3%AAu-nhau-xong-r%E1%BB%93i Tác giả gốc:@-_Soleil_-