Chap 7.2

126 16 0
                                    

Hôm đó tới công ty, tổng giám đốc không đến Lee Minho cũng chẳng ngạc nhiên gì. Seo Changbin tựa vào đầu bàn của Minho, mân mê ly coffee trên tay, hơi ấm phả vào lòng bàn tay ấm nóng.

- Có chuyện gì với Bang Chan vậy nhỉ?

Lee Minho vừa đặt bút kẻ một đường trên tờ phác họa, không nhanh không chậm nói.

- Ha Areum nhập viện.

Seo Changbin nhìn cậu, nhíu mày.

- Nhập viện?

Lee Minho gật đầu.

- Hình như... cô ấy tự vẫn.

Lee Minho không có ý định che giấu chuyện này với Seo Changbin, dù sao anh cũng là người biết rõ quan hệ mập mờ giữa cậu và Bang Chan.

Seo Changbin nghe xong một câu, ngay cả coffee trên tay cũng suýt rơi xuống đất. Anh mở to mắt nhìn cậu, ngón tay run lên.

- Minho...

Lee Minho ngừng bút, đầu bút chì dừng lại sau một đường kẻ dang dở. Cậu không ngẩng đầu, mi mắt chậm rãi rũ xuống.

- Seo Changbin, anh nói xem em xấu xa đến thế nào...

Seo Changbin nhìn cậu, người con trai này không phải anh mới chỉ quen ngày một ngày hai. Trước kia những năm tháng bọn họ cùng nhau học đại học, chứng kiến Bang Chan và Lee Minho ở bên nhau, hạnh phúc tới người khác cũng phải ghen tị. Tới khi cha của Bang Chan biết chuyện, bọn họ cũng không vì ông phản đối mà ngừng lại mối quan hệ này. Ở bên nhau bao năm, kiên trì lâu như vậy không ngờ tới ngày đó Lee Minho lại là người quay bước rời đi trước. Bang Chan như một kẻ điên dại, từng ngày sống trong những ngày tháng khổ sở đau đớn.

Cho tới khi hắn trấn tĩnh lại, mọi thứ đối với hắn đều nhạt nhẽo, cuộc sống của Bang Chan chẳng khác gì một trang giấy trắng, chẳng có bất kỳ sắc màu nào. Hắn nhàn nhạt nghe theo cha tiếp quản công ty, lấy người con gái mà cha mẹ sắp đặt, tự mình có được một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Trở thành người đàn ông thành đạt có tiền có quyền.

Cuộc sống của Bang Chan cứ như vậy nhàm chán qua đi, tựa như vòng quay của bánh xe đạp, lăn vòng lăn vòng lặp lại như một quỹ đạo ổn định. Seo Changbin đôi khi nghĩ đến chuyện của hai người bọn họ cũng đã nghĩ, thật sự không gì qua nổi thời gian. Cho dù là sâu đậm hay đã từng điên cuồng si dại vì ai, chỉ cần vài năm không gặp người sẽ hoàn toàn nhạt bóng.

Cho tới khi, Lee Minho quay về.

Nhìn ánh mắt Bang Chan mở lớn trân trối khi nhìn thấy Lee Minho, anh mới hiểu ra thật sự bấy lâu nay anh đã nhầm. Thời gian vốn dĩ không bao giờ có thể xóa sạch sẽ đi kí ức của một người, có chăng cũng chỉ là đem nó niêm phong lại một cách tạm bợ mà thôi. Để tới khi một lần nữa gặp lại, kí ức ấy bỗng ào ạt ùa về. Nhưng mà, suốt năm năm qua Seo Changbin vẫn không bao giờ có thể hiểu được, lý do gì ngày đó Lee Minho đột ngột bỏ đi, rồi tại sao lại bỗng dưng quay về. Chấp nhận trở thành một kẻ xấu xa, đang tâm phá hoại hạnh phúc của người khác, để tới bây giờ hại cả người ta trở nên như thế này.

Minho trong mắt anh là một cậu bé tốt, cho dù cậu có làm gì đi nữa cũng vẫn sẽ là một cậu bé tốt. Hiện tại Ha Areum tự tử như thế kia, với lương tâm của Lee Minho chắc chắn thấy khó chịu.

- Minho này.

Lee Minho ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng theo bản năng kéo lên một chút thành nụ cười nhạt nhẽo.

Thật sự Seo Changbin cũng đã từng muốn nổi giận, muốn nói với cậu trước mặt anh không cần phải tỏ ra khuôn mặt lạnh nhạt xấu xa này, con người cậu ra sao, anh biết rõ.

Nhưng là hiện tại, nhìn thấy cậu đã dày vò chính mình tới thế này cũng không nỡ lớn tiếng.

- Rốt cuộc tại sao ngày đó em ra đi? Rốt cuộc tại sao lại quay về? Tại sao lại phải chen vào hôn nhân của Bang Chan?

Lee Minho cong mắt, khe khẽ cười.

- Không phải đã từng nói với anh rồi sao? Em sợ tối.

Seo Changbin thật sự không thể chịu được nữa, bực tức nói.

- Chuyện này thì liên quan gì chứ?

Lee Minho cúi đầu, tóc mái phủ đi cả đôi mắt của cậu.

- Tất nhiên liên quan.

Seo Changbin nhìn thấy tâm tình cậu biến chuyển cũng không nỡ nặng lời, tự mình trấn tĩnh lại im lặng không nói.

Mà Lee Minho cứ cúi đầu như vậy thật lâu, sau cùng lặng lẽ nói.

- Bởi vì khi ở trong vòng tay của anh ấy, dù bóng tối có bủa vây xung quanh... em cũng không cảm thấy sợ...
——————————————————
nhà có bé thỏ sợ tốiii🥺

[CV][Banginho] Ngoại tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ