Qua nửa đêm, cơn bão dường như đã đi qua rồi, trời dần lặng gió. Lee Minho nghiêng đầu tựa vào ngực Bang Chan, cả hai người vẫn chưa ngủ. Ngoài trời tiếng mưa vẫn còn lộp độp rơi, chẳng ồn ào nhưng đủ để không gian bớt yên tĩnh.
Bang Chan ôm cậu thật lâu, người trong lòng cũng chẳng hề động đậy nhưng hắn biết cậu vẫn chưa ngủ được.
- Sao chưa ngủ?
Lee Minho cười.
- Sao anh biết?
Bang Chan trả lời.
- Cảm giác thôi.
Lee Minho lại cười.
- Anh cũng như vậy.
Cả hai lại cùng im lặng, nhưng mà bầu không khí này thật sự chẳng thấy nhàm chán chút nào. Chỉ cần ở bên nhau, tay kề tay, vai kề vai như vậy là đủ rồi.
Mà đối với Lee Minho, khoảng thời gian này chính là hạnh phúc thật sự. Thứ cảm giác được sà vào lòng Bang Chan thế này, cảm nhận cỗ nhiệt ấm áp trên người hắn, từng tiếng tim đập mạnh mẽ bên dưới lồng ngực hắn. Thật sự, mãn nguyện tới chết đi được.
Đồng hồ điểm sang thời gian của ngày mới một lúc, điện thoại trong túi Bang Chan chợt đổ chuông thu hút sự chú ý của hai người. Tiếng chuông đều đều vang lên trong túi áo vứt ở dưới sàn, Bang Chan mở mắt nhìn, không định nghe.
Lê Minho tựa trong lòng hắn, nhắc nhỏ.
- Nghe đi.
Bang Chan lạnh nhạt.
- Không cần.
Lee Minho lại nói.
- Ít ra cũng báo với cô ấy một tiếng anh không sao, ra ngoài đường lúc trời giông bão như vậy cô ấy ở nhà chắc hẳn đang rất lo lắng.
Bang Chan trầm ngâm một hồi, điện thoại reo một hồi chuông sau đó lại một hồi nữa. Hắn đứng dậy bước xuống giường, lấy điện thoại ra khỏi túi áo. Có chút ngạc nhiên, người gọi là mẹ của hắn.
- Con nghe đây mẹ...
Bang Chan vừa mở lời, mẹ Bang ở đầu dây bên kia lập tức sốt ruột khóc lớn.
- Chan à, làm sao đây? Areum đang ở bệnh viện.
Bang Chan sửng sốt.
- Mẹ nói sao?
Mẹ Bang sợ hãi kể.
- Từ lúc con bỏ ra ngoài con bé nhốt mình trong phòng, mẹ lo lắng nên bảo cô Jang vào kết quả thấy...
Mẹ Bang nói tới đó nghẹn ngào. Lee Minho ngồi ở trên giường, nghe được cuộc đối thoại kia mắt liền mở lớn, bàn tay vô thức nắm chặt ga giường. Bang phu nhân không nói rõ ra, nhưng nghe được những lời kia cũng hiểu được chuyện chẳng lành là gì.
Bang Chan nghe điện thoại xong, vội vàng nhặt quần áo mặc vào.
- Anh phải đi rồi.
Lee Minho gật đầu.
- Ừ, anh mau đi đi.
Bang Chan cũng không nói gì nhiều, sau đó vội vàng rời khỏi nhà. Không gian phút chốc quay trở lại yên tĩnh, yên tĩnh tới cô quạnh.
Lee Minho ngồi ở trên giường, chăn quấn ở quanh người. Bóng tối phủ lấy thân người của cậu, đặc quánh.
Lee Minho nhàn nhạt cười, rốt cuộc cậu sợ bóng tối làm gì nữa chứ, không phải đã đến lúc nên tập làm quen với nó rồi sao? Kẻ xấu xa như cậu, khi chết đi chắc chắn bị đày xuống địa ngục thôi.
Mà ở địa ngục kia, chắc hẳn là tối lắm.
————————————————-
Cạch một tiếng, valise bị Bang Chan giật ra khỏi tay cậu, thô lỗ quăng xuống sàn.- Lee Minho, em điên rồi.
Minho nhìn valise dưới sàn, lại ngẩng đầu nhìn Bang Chan nhàn nhạt hỏi.
- Điên? Rời khỏi anh là điên sao?
Bang Chan nhìn cậu, bị ánh mắt chế giễu kia làm cho đau lòng.
- Rốt cuộc là tại sao chứ? Anh đã làm gì sai?
Lee Minho cười khẩy.
- Anh và gia đình anh khiến tôi mệt mỏi, được chưa? Anh định sẽ thế nào chứ? Sẽ làm gì?
Bang Chan nhìn cậu, Lee Minho này ở trước mặt hắn thật sự xa lạ. Chẳng giống với cậu thường ngày, có cái gì đó không đúng, giống như cậu đang tự gồng mình lên ngăn lại những cảm xúc thật trong lòng.
Bang Chan nhìn cậu thật lâu, sau đó chậm rãi bước tới muốn vươn tay ra kéo lấy cậu vào lòng lại bị Lee Minho lùi lại tránh né.
- Minho? Em đang nói dối có phải không? Chẳng giống em chút nào, em đang giấu anh chuyện gì hả?
Lee Minho trong lòng giật mình, sợ rằng Bang Chan đã phát hiện ra. Cậu cắn môi, sau đó trừng trừng giả như đang nổi giận với hắn.
- Che giấu chuyện gì? Bang Chan, tôi chán anh rồi. Tôi muốn rời khỏi anh, anh đừng lôi kéo tôi nữa, tôi hết yêu anh rồi.
Bang Chan quát lên.
- Em nói dối.
Lee Minho nhìn hắn, ngay cả đáy mắt cũng run lên. Cậu không thể để Bang Chan biết chuyện, cậu không thể để hắn cả đời này mãi nhớ nhung cậu.
- Tôi yêu người khác rồi. Tôi cùng anh ấy sẽ ra nước ngoài.
Bang Chan nghe tới đó, ngay cả lỗ tai cũng ù đi.
- Ai chứ? Hắn là ai? Kẻ nào dám mang em đi?
Rồi mặc kệ Lee Minho đang cố ý lùi lại, Bang Chan vẫn sấn tới giữ chặt cổ tay cậu. Lee Minho ngẩng đầu, nhìn thấy trong con ngươi của hắn hằn lên cả những tia máu.
- Lee Minho, anh không cho phép em rời khỏi anh.
Minho ngẩn người, nhất thời ngay cả cổ tay nơi Bang Chan bấu vào cũng không động đậy. Bang Chan vừa nổi giận xong, nhìn vào đôi mắt màu khói tĩnh lặng của người kia bỗng nhiên liền trấn tĩnh lại. Chậm rãi cúi đầu, giữa những đau đớn tựa trán mình vào trán cậu.
- Minho à, đừng rời khỏi anh.
—————————————————
Ha Areum tự tử, với một vết cắt ở cổ tay. Bang phu nhân bởi vì thấy sau khi Bang Chan bỏ đi cô ở lì trong phòng không ra ngoài, bà lo lắng đã sai chị giúp việc vào xem tình hình của cô thế nào, phát hiện ra được liền kịp thời mang tới bệnh viện. Vết cắt khá sâu, các bác sĩ phải mất khá nhiều thời gian.Cho tới tận gần sáng mới đưa về phòng hồi sức, hiện tại cũng chưa tỉnh.
—————————————————
ai cũng tội hết zay nèeee ;-;
![](https://img.wattpad.com/cover/330685220-288-k436206.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[CV][Banginho] Ngoại tình
Hayran KurguAuthor: Rian Pairing: Vkook (BTS) Người chuyển ver: _thy17_ Pairing: Banginho (SKZ) ------------- Trong quá khứ kia, chính cậu là người đã phản bội hắn. Đang tâm vứt bỏ thứ tình yêu tha thiết chân thành này, cùng người đàn ông khác bay tới một chân...