20 - Nguyên Châu Luật (Châu Kha Vũ x Trương Gia Nguyên)

75 2 2
                                    

Gió thu hiu hiu thổi, mang theo chút mát mẻ của tiết trời thu se lạnh đặc trưng vùng ôn đới, hoà cùng mùi hương hoa nội đồng đang toả thứ hương thân thuộc của làng quê.

Vùng thảo nguyên xanh mướt điểm những chùm hoa nhỏ vàng trắng đủ màu, hoạ lên một bức tranh thiên nhiên yên bình đến lạ. Đằng xa xôi ấy, từng dãy đồi sườn thoải nối đuôi nhau nằm lên dải chân trời hồng nhạt, hiện lên vài chú ngựa vẫn thong dong nhai chút cỏ cho bữa tối chưa kịp đến.

Thiếu niên nằm dài trên bãi cỏ, chút ngứa ngáy không thể làm lay động được cơn buồn ngủ đến từ trí não. Mi tâm nặng nhọc dần khép lại, vì những tiếng động mà có chút giật mình mà khẽ rung. Trên khuôn mặt tựa như thiên sứ ấy, hiện lên một nốt ruồi lệ mờ ảo, càng hút ánh mắt của đối phương, càng tăng thêm sự huyền bí mà ai cũng từng có một lần khao khát đến đôi mắt đẹp ấy.

Đầu bạn nhỏ bị gió thổi loạn xạ, không ngừng vùi vào lòng người lớn hơn mà cọ cọ. Hệt như chú mèo con tìm bạn cún để chơi đùa, cũng muốn tìm lấy cái an toàn cho bản thân trước khi kịp chợp mắt một lát.

"Ngủ đi, đừng loạn nữa" Châu Kha Vũ vuốt ve mái tóc non mềm của Trương Gia Nguyên, đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ. Tình yêu đến như một chú chuồn chuồn đạp nước, để lại trên mặt nước yên ả những vòng tròn nước lay động cả mặt hồ.

Tình yêu vốn chẳng có khái niệm, cũng chưa ai có thể phán đoán chính xác định nghĩa của tình yêu. Cả Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ cũng vậy. Yêu có lẽ là trao đi chút ngọt ngào trong tim mình cho người ấy. Hay yêu là chút rung động mỗi khi được nhìn người ấy một cách chăm chú. Phải chăng tình yêu đến để chúng ta đến gần nhau hơn, hoà trái tim vào cùng làm một nhịp?

Trương Gia Nguyên ngủ không sâu, mọi cử động của Châu Kha Vũ trên người cậu đều cảm nhận được. Tay anh vẫn đặt trên eo cậu, vẫn vuốt lưng cho cậu dễ ngủ. Thỉnh thoảng nghe tiếng vo ve bên tai, anh cũng nhẹ nhàng mà tiêu diệt hết bọn quỷ hút máu ấy. Nhưng cảm nhận rõ ràng nhất, qua lớp áo mùa thu mỏng, đó là nhịp tim... Ở gần người khác sẽ nghe được hai nhịp tách biệt, nhưng Trương Gia Nguyên luôn chỉ nghe thấy được một nhịp. Nhịp tim khá lớn, lại cùng nhịp với tim cậu... Hoạ chăng tim đôi ta thực sự hoà làm một, nguyện thành tri âm tri kỷ suốt một đời một kiếp?

Hương cỏ thanh mát lan vào khoang mũi, mang theo mùi hương nam tính của người mình thương. Sự ấm áp giữa tiết thu hơi se lạnh, cũng đủ sưởi ấm trái tim vẫn đang loạn nhịp của Trương Gia Nguyên.

Trời dần chuyển sang màu đỏ rượu bắt mắt. Bản thân cũng chẳng thể chợp mắt nổi, liền mở mắt lén nhìn Châu Kha Vũ.

"Không ngủ được à? Hay anh đánh thức bé rồi?" Châu Kha Vũ vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ khác là ôm Trương Gia Nguyên chặt hơn một chút.

"Ưm... không có..." Trương Gia Nguyên có hơi khó thở, nhịp tim lại tăng lên rồi: "Em muốn cùng bạn đón hoàng hôn cuối ngày thôi"

"Nhưng trời tối mất rồi.."

Lỡ có để hoàng hôn buông mà chưa kịp bắt lấy, vậy mình ngắm sao trời... được không?

Trăng sắp lên, mang nét hiền hoà ở nơi chân trời ráng đỏ. Ánh vàng nhạt nhuộm cả một vùng trởi khoảng lặng. Đâu đó còn điểm thêm nhưng viên pha lê sáng lấp lánh, mang tên ngôi sao.

『INTO1』Ở lại với nắng hạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ