Từ lúc gặp gỡ đó cũng như lần cuối cùng cô đc nhìn thấy em.
Ông Chu đã ko đồng ý chấp nhận tình cảm này , ông đã chia rẽ họ ko thương sót đâu đó chỉ toàn là những oán khí lạnh lùng toả ra.Em đã ko đi làm trong cả tuần , mn điều lo lắng cho Tử Du. Ko những thế họ còn lo lắng cho cả Sa Hạ , nhìn cô ấy ko khác gì 1 xác ko hồn.
Trịnh Nghiêng : Hạ à , ăn chút j đi nhé...
tuần này chị thấy em bỏ ăn nhiều lắm đấy ...Sa Hạ : Để lát đi ạ...
Trịnh Nghiêng : Em lại bảo vậy , chị để đồ ăn ở đó mà em có ăn đâu ! Rốt cuộc em muốn dằn vặt bản thân mk tới chết hay sao hả Sa Hạ !!!
Trợ lý của cô đã phát cáu , chị ấy cũng hiểu hoàn cảnh lúc này của Sa Hạ nhưng ko muốn cô ấy sa sút như thế.
Sa Hạ : em xin lỗi...nhưng bây h em chẳng muốn ăn nổi thứ j cả ?
( Cô nhẹ giọng trả lời )Trịnh Nghiêng : Đừng cứ lúc nào cũng như vậy nữa ! Nếu con bé Tử Du biết em như thế này thì con bé có vui ko ?
Em ko bản thân mk nhưng cũng có người khác lo lắng cho em lắm đấy !Sa Hạ : chị Nghiêng à...em ko biết bản thân mk đã làm j sai hay do em vô dụng ko thể nào đứng ra giải thích cho Tử Du
Con bé nhìn mạnh mẽ như sâu bên trong vẫn còn là 1 tâm hồn trẻ con yếu đuối...hức...hức vậy mà em ..." THẬT VÔ DỤNG MÀ " !!!
Cô đập mạnh tay lên bàn rồi từ từ gục xuống , Trịnh Nghiêng hốt hoảng liền đỡ cô và gọi phòng y tế.
Sau 1 lúc uống thuốc , Sa Hạ bị sốt nóng do stress và ko ăn uống đầy đủ dẫn đến sức lực bị yếu đi nên mới ko đứng vững cơ thể.
Dán 1 miếng băng hạ sốt cho cô , Trịnh Nghiêng lắc đầu thở dài ngao ngán.
Đa Hiền : Phó chủ tịch Thấu đã tỉnh chưa ạ ?
( Đa Hiền và Thái Anh đến thăm )Trịnh Nghiêng : chưa đâu 2 em , nhưng mà đã hạ độ rồi , chị hy vọng cô ấy sẽ tỉnh lại...
Đa Hiền : Haizzz :(
Thái Anh : tội chị ấy , chắc chị ấy nhớ Tử Du lắm. Em cũng ráng liên lạc với cậu ấy rồi mà cũng vẫn ko đc...Trịnh Nghiêng : xem ra tình hình lần này ko ổn rồi , ba Tử Du nghe nói khắc khe lắm !
Đa Hiền : ghét ông ta thật , chính ông ta là người chia cắt 2 người họ !
Thái Anh : nói xấu ông ta cũng chẳng đc gì đâu , mà cũng lạ thật thời đại gì rồi mà ông ấy còn kỳ thị đồng tính nữa chứ ?
Trịnh Nghiêng : người lớn mà , họ làm j hiểu đc tới mấy cái đó ! Kiểu này chắc phải mất 1 khoảng thời gian dài để giải thích cho ông ta :)))
Đa Hiền : em lo cho Tử Du quá , Sa Hạ như vậy rồi ko biết em ấy có tệ hơn ko nữa :(
Thái Anh : bữa nào đó rảnh em và chị cùng đến thăm cậu ấy nhé ~
Đa Hiền : ùm ~Trịnh Nghiêng nhìn Sa Hạ bằng ánh mắt chua sót , tình cảm này của em và cô bắt chia chắt chỉ vì định kiến gia đình xã hội.
* Biệt Thự Chu *
Ông Chu : con bé có ăn chưa ?
Hầu gái : tiểu thư...ko chịu ăn..thưa ông
( Cô hầu gái lo sợ trả lời )Ông Chu : thiệt là cái tình bộ con muốn chết hả ??!!!
( Xông cửa vào )Hình dáng gầy gò nằm trên giường , em ko mẩy may quan tâm đến ba mình.
Ông Chu : Xem con đang làm cái trò gì đây ? Liên tục mấy ngày ko ăn ? Rốt cuộc con muốn gì ?
Muốn người ba này phải làm sao mới vừa ý con ?
( Ông tức giận trách con gái mk )Tử Du ko động tĩnh , em co rút vào chăn ko nói 1 lời.
Ông Chu phát tức lôi chăn của em ra ném qua 1 bên.Ông Chu : Con mau dậy ăn nhanh cho ba !!!
Tử Du rưng rưng mắt đối diện nhìn ba mk .
Tử Du : ba chưa từng hiểu con...từ nhỏ lúc nào cũng đi công tác đi làm...
Ba cứ luôn miệng bảo thương con yêu con , nhưng có bao giờ ba đã chơi cùng con chưa ?
Lúc nhỏ ba đã ở bên cạnh con bao nhiêu lần ? Đến sinh nhật con ba cũng ko thèm nhớ tới....
Ba đã đối xử ngọt ngào với con bao giờ chưa ? Đã từng tâm sự với con ko ?
Ba chỉ biết đến công việc mk ! Mặc kệ mẹ và con...mẹ ko nói j nhưng con cũng biết bà ấy cũng buồn rất nhiều !
Bây giờ...ngay cả hạnh phúc của con...ba cũng tước đoạt nó...nói đi ! Ba muốn con phải làm sao ?!!!Tử Du chất vấng ba mk từng câu khiến ông ko thể nói đc gì. Ông Chu nhìn con gái mình khó xử.
Ông Chu : nhưng ba chỉ muốn tốt cho con , ba vẫn yêu con và mẹ chỉ là do công việc của ba mà thôi ba...
Tử Du : Công việc...cụm từ đó con nghe phát chán rồi , ba ra ngoài đi con cần 1 mình !
( Em ko nhìn ông quay lưng đi )Ông Chu : con ăn chút gì đi Chu Tử Du !
Tử Du : con ko ăn , ba ra ngoài đi !
" Choảng " !!!
Ông Chu đập chiếc bát sứ trắng xuống đất vỡ tan tành. Người hầu nghe tiếng bể liền chạy ngay lên phòng Tử Du.
Ông Chu : Con đủ rồi đấy ! Đừng để ba dùng vũ lực !
( Ông cảnh cáo con gái )Người Hầu : Ông chủ à bình tĩnh đi , tiểu thư đang có tâm trạng ko tốt xin ông hiểu cho !
( cầu xin )Ông Chu : Còn cứng đầu sao ?
Bà Chu : Ông mau dừng lại ! Tránh xa con bé ra ! Ông định làm gì nó !!!
Bà Chu hoảng hốt chạy lại con gái mk ôm Tử Du vào lòng.
Ông Chu : Bà !!!
Bà Chu : Ông đúng là 1 người ba tồi ! Nếu tôi ko xuất hiện thì ông định đánh con bé r đúng ko ?
Ông Chu : tôi...tôi ko có ! Bà nghe tôi nói đi...!
Bà Chu : đi ra ngoài đi , tôi sẽ ở cùng với Tử Du !
Ông Chu cũng rời khỏi phòng , người hầu cũng dọn dẹp các mảnh vỡ rồi ra ngoài.
Bà ôm chầm lấy con gái mình , Tử Du cũng bám vào áo mẹ khóc nất.
Bà Chu : mẹ đây , tội con gái mẹ...đừng khóc nha mẹ đây ~
( bà dỗ lấy Tử Du như 1 đứa trẻ )Tử Du : mẹ à...tại sao hức ba lại đối xử như vậy với con...rốt cuộc con đã ko làm vừa lòng ba chỗ nào...
Con đã học hành thật tốt , đạt nhiều giải thưởng cho ba tự hào , học trường mà ba chọn , học ngành mà ba thích...nhưng tại sao...tại sao...hạnh phúc của con cũng ko đc tự con chọn..Bà Chu : mẹ xin lỗi...mẹ sẽ cố gắng khuyên ông ta , cho con đến với Sa Hạ
nín nha mẹ vẫn ở đây ủng hộ con , hạnh phúc là do con gái mẹ quyết định mẹ ko cấm cản con...
( bà nhẹ nhàng xoa mái tóc của em )Tử Du : cảm ơn...cảm ơn...mẹ hức...
Cả đêm đó em chỉ có thể trút bầu tâm sự những nổi buồn cùng mẹ. Bà Chu vẫn ở bên cạnh con gái mk cho đến khi em ngủ thiếp đi.
/ Mình chở lại rồi đây . Vài tháng trước đt mk ko ổn nên phải xoá đi Wattpad.
Bây giờ nó ko sao r nên mk mới đăng chap lên đây. Cảm ơn mn đã đợi mk nhé vẫn mãi yêu các bạn 🦊😘/