Nàng và nàng - bọn họ

547 21 0
                                    

P/S: Trước khi đọc chap này, tui chân thành mong mn hãy đi coi hoặc coi lại Thán Vân Hề của nb cho vừa hợp mood, vừa maybe tăng trải nghiệm đọc truyện 

Hoa nở rộ, nở rộ...

Hoa đang nở rộ

Khẽ lung lay cành lá, gió mùa xuân bắc ngang bầu trời, xoay đầu ngoảnh lại cảnh đẹp quá, không cất thành lời. 

Nếu tốc độ rơi của hoa đào là 5cm/s, liệu...ngươi có bắt lấy được không ?

Lưu Thù Hiền...

Lần đầu tiên Lưu Thù Hiền gặp Hồ Hiểu Tuệ cũng là một ngày hoa rơi ngập trời như thế. Nàng kiều diễm tựa như bức họa thiên cổ, nàng đứng dưới tán hoa đào, mị lực mà nhảy múa, là điệu múa của ngàn hoa. 

Khi mắt chạm mắt, duyên chạm duyên, Lưu Thù Hiền liền hiểu đây là chuyện trời đã định. 

"Này cô nương, ta tên là Lưu Thù Hiền, ta chỉ là một tên tướng quèn hiện đang cắm quân tại đây. Có thể cho ta biết tên cô được không ?"

"Lưu Tướng Quân xin người đừng khiêm tốn như thế, ta là Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ , là nữ nhi của của Hồ Thái Úy"

Thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng, rất dễ nghe, là loại thanh âm khiến bất cứ ai cũng sẽ ngã nghiêng. Chẳng còn là nữ nhân mị hoặc khiêu vũ khi nãy nữa, giờ chỉ còn một thiếu nữ khả ái đoan trang, thậm chí khiến người khác cảm thấy chút ngốc ngốc

Lưu Thù Hiền nâng chén rượu, uống cạn:

"Này vừa nãy nhìn ngươi khiêu vũ thật sự rất diễm lệ, ta vừa hay cũng muốn học hỏi, ít nhất ta tấu một khúc ngươi nhảy một điệu cũng thật không tồi. Thật sự muốn bái ngươi làm sư tỷ. Ngươi thấy ổn chứ sư tỷ"

Chỉ thấy Hồ Hiểu Tuệ cười duyên, bàn tay hứng lấy một cánh hoa đang rơi, trong chốc lát khí chất đã chuyển từ một tiểu cô nương sang một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Từ lúc hai từ "sư tỷ" được cất lên, nàng đã vui vẻ chấp nhận vị "sư muội" này. Nhưng Hồ Hiểu Tuệ nào có biết mà Lưu Thù Hiền cũng chẳng có hay, chữ mà họ vừa khắc lên không phải "sư tỷ" không phải "sư muội", mà đó là chữ "mệnh", mệnh khắc lên sinh mệnh.

_____________________

Có một giai thoại kể rằng, Lưu Thù Hiền từng tự mình họa một bức. Họa chính mình và một nữ nhân, như thể đem tâm tư ra phơi bày trên trang giấy. Nữ nhân ấy xinh đẹp tuyệt trần, Lưu đứng bên cạnh cũng muôn phần soái khí trên tay cầm một nhành hoa, gốc đào phía trước nở rộ. Chẳng cần nói cũng hiểu Lưu Thù Hiền là đang họa cái mộng, nỗi mơ ước của mình, đem thứ vô hình phút chốc hữu hình trên trang giấy, Lưu Thù Hiền đang họa một cái mộng... 

_____________________

"Lưu Thù Hiền !!! Ngươi có thể ăn nói ôn nhu hơn không ! Khẩu khí của ngươi như vậy là sao ? Ngươi rất hung ngươi biết không ? Ta như vậy chính là đang tê tâm liệt phế"

"..."

"Lưu Thù Hiền, ta chính là sư tỷ của ngươi đó. Mau xin lỗi ta "

"Xin lỗi được chưa"

"Ngươi...."

_____________

Thoạt nhìn qua, Hồ Hiểu Tuệ thật sự là một nữ nhân rất đơn thuần, có chút ngốc nghếch nhưng lại cuốn hút một cách lạ thường. Còn Lưu Thù Hiền vốn là một bậc tướng quân, tuy là thời bình nhưng khí chất của họ Lưu vẫn là cái gì đó rất "già đời", rất hiên ngang. 

[SNH48] FANFIC: Thế giới này quá hề rồi ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ