Chương 5

499 51 11
                                    

" Aaaaaaa!!! Ngu ngốc chết mất!!!"

Nghiêm Hạo Tường nằm trên giường, đỏ mặt lăn qua lăn lại, than trời kêu đất.

" aishhh...tại sao mình lại khóc cơ chứ?? Điên rồi sao??"

Đấm đấm cái tay nhỏ xuống nệm giường mềm mại, Nghiêm Hạo Tường ngại muốn phát điên rồi.

*ting ting*

Mạc Hàn
Êi, Nghiêm thiếu gia muốn
đi uống chút không? Có nhiều cô
em xinh đẹp lắm nhé!

Nghiêm Hạo Tường nhìn tin nhắn, không do dự bật dậy. Tiến đến tủ đồ của mình, chọn ra một bộ đồ ưng mắt nhất, cố gắng quên đi chuyện ngại ngùng ban sáng. Theo thói quen mà lái con Bugatti yêu thích đến quán bar cũ.

Nói ra, Nghiêm Hạo Tường cũng là thiếu gia giàu nhất nhì Bắc Kinh, tính cách ương ngạnh, khó chiều ai cũng phải nghe theo.

Chỉ trừ cái tên thối tha Lưu Diệu Văn.

" êi! Nghiêm thiếu! Hôm nay lại đến sớm như vậy?"

" chán thôi, chán thôi."

Nghiêm Hạo Tường nhìn phòng vvip nhộn nhạo vì sự xuất hiện của mình, cười thầm trong lòng.

Cậu đây cũng không phải thấp kém.

" thiếu gia. Hôm nay muốn uống whisky hay champagne?"

Linh An tiến đến ngồi bên cạnh cậu, cười nhẹ nhìn Nghiêm Hạo Tường. Nốt ruồi gần mắt tô điểm cho cả khuôn mặt xinh đẹp kia thêm phần hoàn mỹ.

" nhẹ một chút, tequila đi."

" hửm? Đây mà là nhẹ sao?"

Linh An đưa tay miết nhẹ môi hồng của thiếu niên, thầm nói cậu thật đáng yêu.

Aiya, nếu không phải cô ta là les thì đã đổ người này lâu rồi.

" Linh An, hôm nay chị Hâm Dao không đi cùng sao?"

Nghiêm Hạo Tường không bài xích ôm eo mĩ nhân, lại hỏi.

" không đi a...chị rất buồn đó nha~ "

Linh An cầm ly rượu vang đỏ nồng đậm đến miệng mình, lại uống một ngụm nhẹ.

" Hạo Tường hôm nay không khó chịu nữa à?"

Mạc Danh, em trai sinh đôi của Mạc Hàn lên tiếng trêu chọc cậu bạn học.

" im mồm đi Mạc Danh, không nói không ai nghĩ cậu câm đâu."

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, lại đưa tay xoa xoa đầu tỏ vẻ khó chịu.

" chậc - Hạo Tường ca ca không thương em nữa òiii"

Mạc Danh làm vẻ mĩ nhân khóc lóc một trận, làm căn phòng nồng mùi rượu thêm nhộn nhạo.

Một lát sau, Mạc Hàn mượn cớ bàn chuyện chính sự. Đuổi hết các cô gái ra ngoài, căn phòng lại trở về vẻ im ắng lạ thường.

" hay chúng ta chơi một trò chơi đi."

Ân Tịch lên tiếng, anh là kẻ ham vui nhất. Nhìn một cảnh tệ nạn này, khó mà chịu được.

" trò gì?"

" sự thật hay thử thách."

" được, mau chơi thôi."

[ Văn Nghiêm Văn] người cũ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ