66. Bị phát hiện rồi sao?

640 21 0
                                    

Freen về đến nhà, không đợi cô nằm xuống nghỉ ngơi, điện thoại vang lên.
Cô nhìn qua điện thoại là thị trưởng đại nhân.
"Giữa trưa muốn ăn chút gì không?" Freen vừa nghe, giọng của thị trưởng liền truyền tới
"...." Freen không dám lên tiếng, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, đi đến trước bàn học ngồi xuống.
"Freen?" Điện thoại đầu kia, thanh âm rõ ràng cao một ít, còn có thể nghe thấy chút ít âm thanh giày cao gót đánh trên mặt đất. Becky thấy Freen không nói lời nào, nàng nói tiếp:"giữa trưa tôi không có việc gì, em muốn ăn cái gì nói cho tôi biết, một hồi tôi mua cho em."
"Em...Em đã về nhà rồi."Freen chống tay lên trán, giọng có chút buồn bực.
"Về nhà?" Âm thanh giày cao gót biến mất, thị trưởng dừng bước lại, khó hiểu hỏi.
"Thực xin lỗi..." Freen nhỏ giọng nói."Em đã tốt hơn nhiều, không có quen ở bệnh viện".
Điện thoại bên kia truyền đến vài tiếng hít thở nặng nề, thị trưởng đại nhân như là đang ức chế chuyện gì lắm.
Freen thấy thị trưởng không nói lời nào, cô cũng không dám lên tiếng.
"Đã xuất viện rồi vậy thì ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi". Vài giây đồng hồ qua đi, Becky nhẹ nhàng lên tiếng nói ra.
"Ừ." Freen nhẹ gật đầu.
"Mấy ngày nay có chút bận rộn, chờ thêm mấy ngày nữa em khoẻ thì trở về nhà, chúng ta nói chuyện rõ hơn" lúc Freen cho rằng cuộc gọi cứ như vậy chấm dứt thì thị trưởng nói tiếp.
"được." Freen ngoan ngoãn lên tiếng.
Becky lại dặn dò vài câu, thì cuộc gọi mới chính thức kết thúc.
Điện thoại bị cắt đứt, Freen vẫn đưa di động gần sát lỗ tai, trong đó truyền ra "Đô đô" tiếng vang, đáy lòng cảm thấy từng đợt thất lạc.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Freen vội ngẩng đầu đưa di động bỏ vào trong túi áo, cô đứng lên nhìn ba ba, làm bộ như chưa có việc gì.
"Freen, muốn hay không ngủ một chút." Ratchanong đi đến bên cạnh nắm tay con gái, để cho cô ngồi ở trên giường, ân cần hỏi thăm.
"Con không sao, ba ba, có chuyện gì sao?"Freen có chút tái nhợt mỉm cười.
Ratchanong nhìn đôi mắt tinh khiết của con gái, thật lâu sau mới mở miệng nói:" Nếu không phiền thì ngươi ra ngoài, ba ba có chuyện muốn hỏi".
Freen nghi hoặc, theo ba ba đi ra phòng ngủ, hai người cùng ngồi trên ghế salon. Chỉ chốc lát bà nội cũng từ phòng bếp đi ra, ngồi ở bên cạnh Freen
Freen nhìn hai người thân yêu của mình, trong lòng thắc mắc, cô hoàn toàn không biết bọn họ muốn cùng mình nói chuyện gì.
"Ba ba, có chuyện gì ba cứ nói đi, con nghe đây." Freen nghĩ thầm đoán chừng là muốn nói chuyện nhà ở sang năm sau bị giải tỏa, từ lúc cô lớn lên, trong nhà có chuyện gì quyết định trọng đại, ba ba luôn gọi cô và bà nội ra thương lượng giải quyết.
Ratchanong im lặng suy tư, sau hắn ngẩng đầu nhìn mẹ mình, nhúc nhích yết hầu, nói cái gì cũng không nói ra.
Freen nhăn mặt, kì quái sao hôm nay ba ba trở nên ấp a ấp úng, cô cố ý mỉm cười quay sang nhìn bà nội, tỏ ý "đây là chuyện gì a"
"Freen, bà nội hỏi ngươi, ngày hôm qua ngươi là từ trường học trở về hay sao?" bà nội thấy con trai khó có thể mở miệng, bà trước tiên hỏi.
Freen có chút chột dạ nói:"Con...Con là từ trường học trở về a, làm sao vậy?" Cô như thế nào cảm giác ba ba cùng bà nội giống như là đã biết cái gì.
"Ngày hôm qua bà nội cùng mẹ Nop đi tản bộ, lúc về nhìn thấy ngươi ngủ ở trên giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong miệng còn không ngừng hô cái gì..." Bà nội nói những lời này, mắt vẫn nhìn Freen, trong đó có ý tứ thăm dò.
Freen nghe bà nội nói, trong nội tâm cô "Lộp bộp" rơi rụng, cô hoàn toàn nhớ không nổi chuyện ngày hôm qua, chỉ nhớ mang máng chút ít thân thể không thoải mái. Cô lại còn nói mớ? Hơn nữa còn là hô lên, Freen trong lòng nghĩ, đừng nói là cô đem hết buồn bực trong tim kêu ra đi? Nói vậy, không lẽ chuyện của cô cùng thị trưởng bị ba và bà nội biết rồi sao?
Nghĩ tới những thứ này Freen chậm rãi quay sang nhìn ba ba, lúc này ánh mắt ba ba lại nhìn chằm chằm chén trà trên bàn, như là đang suy nghĩ cái gì làm cho hắn rất đau đầu.
Ratchanong chậm rãi ngẩng đầu dừng ở Freen, trầm trọng nói:"Freen, trước ba ba hỏi qua ngươi. Hôm nay ngươi thành thật nói cho ba ba, ngươi có phải hay không ở trường học có quen bạn trai?"
Freen nghe thấy hai chữ bạn trai, trong lòng nhẹ thở ra. Chỉ cần không lộ ra thị trưởng, ba ba nói gì thì chính là cái đó đi. Freen không trả lời, cô không biết ngày hôm qua mình đã nói mớ những gì, cho nên không dám nói lung tung, cô muốn cho đề tài này sớm chấm dứt.
"Ba ba không phải muốn quản chuyện riêng của ngươi, một năm nữa là ngươi tốt nghiệp rồi, cũng đã là người lớn. Ba chỉ là không muốn ngươi vì chút chuyện không đáng mà thương tâm như vậy, hiện tại ngươi hẳn là nên học tập cho tốt, ngươi hiểu không?" Ratchanong thấy con gái không nói lời nào, hắn thành khẩn nói tiếp.
Freen ngoan ngoãn gật đầu, cô tự nhiên là hiểu rõ ba ba cùng bà nội đều vì cô mà suy nghĩ, cũng hiểu rõ bọn họ đều khổ tâm. Nhưng mà, trong chuyện tình cảm, thương tâm, khổ sở không phải muốn khống chế là khống chế được.
"Becky thị trưởng tên là Becky Armstrong a?" Đang lúc Freen trầm tư, ba ba đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Freen sững sờ, cô ngẩng đầu khó hiểu nhìn ba ba, nhẹ gật đầu.
Ratchanong đứng dậy, hắn nhìn xuống con gái, nói:"Không cần biết là chuyện gì xảy ra, đừng một người buồn bực trong lòng, nếu như ngươi không có thuận tiện cùng ba ba tâm sự, thì hãy thổ lộ hết cho bà nội của ngươi." Nói dứt lời hắn xoay người vào phòng ngủ của mình.
Đến khi nhìn thấy cửa phòng ba ba đóng rồi, Freen mới xoay qua nhìn bà nội.
"ngày hôm qua, ngươi nằm mơ vẫn luôn miệng hô: Becky đừng rời bỏ ta. Sau còn nói rất nhiều thứ mơ hồ không rõ."bà nội vuốt tóc Freen, thở dài còn nói:"Ba ba của ngươi rất lo lắng cho ngươi."
Freen trong nội tâm trầm xuống, cô mỏi mệt dựa sát vào lòng bà nội, nhẹ nhàng nói:"Bà nội, con không sao, hết thảy đều khá hơn rồi..."

|BHTT||EDIT| [ Becky × Freen ] NỮ NHÂN CỦA THỊ TRƯỞNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ