30. Chạm mặt

673 26 0
                                    

Ra Europa, Freen cùng Jim tạm biệt, cô nhìn thời gian đã 4 giờ chiều, đứa nhỏ lúc này cũng tan học, cô gọi taxi hướng nhà trẻ đi đến.

Con gái của chị họ Freen tên là Chi Chi, cô bé tướng mạo như búp bê, hai mắt thật to, lông mi cong phi thường đáng yêu. Chị họ của nàng gả vào một nhà cũng coi như là gia đình giàu có tại Khon Kaen…

Trước cửa nhà trẻ Luvias lúc này dị thường hỗn loạn, các góc thậm chí là xuôi theo hè phố, trên đường lớn đều đầy các loại kiểu dáng xe tới đón con, Freen xuyên qua dòng xe cộ đứng ở trước cổng trường.

Freen đứng một hồi, trong nhà trẻ bắt đầu thành hàng từng nhóm học sinh đi ra, cô nhìn quanh một chút liền phát hiện Chi Chi, bé đang cùng mấy đứa nhỏ khác hướng đầu nhỏ nhìn về phía Freen, tìm kiếm người nhà của mình.

Freen giơ tay lên, cô hướng về phía Chi Chi quơ quơ, Chi đi ra cổng trường liền hướng cô chạy tới.

“Tiểu di tại sao là dì tới đón Chi Chi a?” Chi Chi giương đôi mắt to lông mi thật dài vụt sáng nhìn Freen kỳ quái hỏi.

“Đúng vậy, dì nhớ Chi Chi quá, Chi Chi có nhớ dì không?” Freen cởi xuống ba lô sau lưng Chi xách trên tay, ngồi xổm xuống vẻ mặt yêu thương nói.

“Nhớ a.” Chi Chi mở ra hai tay ôm cổ Freen, còn hôn gò má Freen một cái.

“Chi Chi..” Lúc này một giọng non nớt truyền tới, Freen ôm Chi nhìn về phía trước, thấy một đứa bé trai hướng hai người chạy đến.

“Iran, làm sao ngươi tới a? Dì của ngươi không có tới đón ngươi sao?” Chi thoát khỏi cái ôm của Freen, xoay người nói với đứa bé trai.

“Đưa cho ngươi bút vẽ…” Iran nắm bàn tay nhỏ bé của Chi, đem mấy cây bút màu sắc rực rỡ bỏ vào lòng bàn tay của nàng. Sau nó ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Chi, mắt đột nhiên sáng ngời kêu lên:”chị Freen”

Freen cũng có chút kinh ngạc, cô lại ở nơi này gặp được Iran – con trai thị trưởng đại nhân. Cho tới bây giờ cũng không có tin nhắn gì, vốn lúc này cô đã không còn muốn nghĩ tới, chính là cô lại nhìn thấy con trai thị trưởng, Freen trong lòng nghĩ:”Thật sự là không làm cho mình sống khá giả chút nào a….”

“Iran, ngươi còn nhớ rõ chị a?” Freen nhìn xem Iran mỉm cười hỏi.

Iran nhẹ gật đầu:”Đương nhiên, ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau, chẳng lẽ, chị quên rồi sao?”

Lúc này Chi ngẩng đầu lên nhìn  Seulgi có chút tò mò hỏi:”Tiểu di, vì cái gì Iran gọi dì là chị, mà ta phải gọi là dì?”

“Ách…” Freen bất đắc dĩ cười, cô vừa định giải thích cho hai cục cưng đang hiếu kì, sau lưng liền vang lên giọng nữ.

“Iran…”

Quay lưng nhìn thấy dì Mhee vẻ mặt lo lắng bước nhanh hướng mấy người đi tới, đến gần nàng trực tiếp ôm lấy Iran, có chút trách cứ nói:”Không phải nói với con nhiều lần, bà không đến không cho phép ra cửa trường, tại sao lại không nghe lời …”

Iran chu miệng nhỏ, nó dùng ngón tay chỉ Freen ủy khuất nói:”chị Freen...”

“Dì Mhee ” Freen đứng lên, mỉm cười cùng dì Mhee chào hỏi.

|BHTT||EDIT| [ Becky × Freen ] NỮ NHÂN CỦA THỊ TRƯỞNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ