Lúc quay qua thì mặt tôi đập vào ngực của anh, giờ mới để ý anh ta cao thật đấy, hơn tôi tận cái đầu cơ.
"Cô không sao chứ? Có vẻ đau đấy".
Anh ta cười trêu tôi làm tôi nhục một giờ đã thành nhục mười.
"Tôi rất ổn cho đến khi anh cười đấy. Mà tôi có thứ muốn trả anh này".
Chợt nhớ ra tấm thẻ của anh nên tôi kéo áo anh lại xong liền lục trong balo tìm nó. Hai phút trôi đi, cái cặp không có cái gì gọi là thẻ ARC cả, tôi toát mồ hôi lục các ngăn kéo khác.
"Sao thế?".
Câu hỏi của anh làm tôi càng lúng túng hơn mà tăng tốc tìm kiếm, não bắt đầu nhảy số biện lí do, tay thì lật từng quyển tập ra kiểm tra.
"Fuckkkkkk, nó đâu rồi, nó đâu rồi".
Tôi gào thét trong vô vọng, tiếng lòng tan nát vang lên rắc rắc.
"Để quên rồi".
Tôi như chết lặng, đứng im ở đó không dám nhìn anh. Làm mất thời gian của người khác đã thế còn để quên đồ trả người ta nữa, chắc tôi phải quỳ xuống xin lỗi anh ta thôi.
"Chà...vào học rồi, mau vào trường thôi".
Vừa nghe tiếng chuông kêu lên là anh kéo tay tôi vào trường ngay. Anh nắm tay tôi kéo đến sân trường đông người, ai ai cũng nhìn bọn tôi bằng ánh mắt kì lạ.
"Ra chơi chúng ta nói chuyện tiếp nhé".
Chắc do khó khăn về giao tiếp nên Google dịch phải can thiệp vào cuộc nói chuyện của tụi tôi.
"Ah, vâng ạ".
Tưởng cuộc nói chuyện kết thúc ở đây nên tôi định đi lên lớp nhưng anh ta vẫn giữ chặt tay áo của tôi.
"Khoan, cho tôi biết tên cô đi".
"Sao ạ? A, phải rồi, chúng ta còn chưa biết tên nhau mà. Tôi là Y/n, còn anh?".
"Tôi là Owen, Owen Knight".
"Vâng, sau này mong được giúp đỡ ạ".
"Tôi cũng vậy, sau giờ học tôi sẽ đến lớp của cô".
Anh và tôi tạm biệt nhau sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy mà không biết là bọn tôi đã trở thành tâm điểm cho những ánh mắt ngoài kia.
_________________________________
"Y/n, ban nãy cậu nói chuyện với ai vậy? Cậu quen anh ta à?"."Hình như anh ấy là học sinh mới đó, vừa chuyển vào hôm qua".
"Y/n yêu dấu, cho tớ xin số điện thoại của anh ấy đi".
"Cậu làm cách nào mà làm quen được anh ấy vậy?".
Gì vậy trời? Vừa mở cửa vào lớp là một đám con gái bu quanh tôi nhốn nha nhốn nháo cùng trăm câu hỏi về anh chàng tên Owen. Bình thường tôi là người vô hình mà hôm nay vừa nói chuyện với anh ta một lúc thôi lại trở thành thần của bọn nó rồi, đúng là sức mạnh của người đẹp.
"Tớ không biết, cũng không quen".
Tôi gạc đám người kia ra đi thẳng về chỗ mình, quan tâm làm gì mấy đứa đấy vì dù sao sau khi bọn nó lợi dụng tôi xong cũng vứt tôi sang một bên mà.
BẠN ĐANG ĐỌC
mẩu chuyện nhỏ của nhà Windbreaker ><
FanfictionCharacter x Reader. _______________ Vài mẩu chuyện mình viết xàm xí để đu bias thuii, bạn thích thì đọc ủng hộ mình nhé(không thích thì out ra nha). Maybe OOC, mong cậu thứ lỗi. Lời văn còn lủng củng lắm nên không biết mình viết có hay hay không nữ...