Sáng nay tôi đã dậy thật sớm để chuẩn bị đồ đạc cho anh mang theo, tôi còn chu đáo bỏ một tờ ghi chú vào nó: "Hai ngày không có em thì anh đừng hòng nghĩ đến chuyện bỏ bữa đấy". Mong là anh sẽ đọc được.
"Ahhhhhh, trễ mất rồi".
Tên dở hơi dậy rồi đấy. Điều đầu tiên anh nói không phải là "Y/n, em đâu rồi" mà là cuống cuồng hỏi tôi mấy giờ.
"Người như anh em lạ gì nữa? Em chuẩn bị hết rồi đấy, mau tắm rồi đi đi này".
Tôi thản nhiên ngồi uống trà nghe nhạc mặc cho anh có la hét.
_______________________
"Anh đi nhé? Nhớ em lắm đấy".Dom dắt chiếc xe đạp ra đến cửa thì dừng lại, ngoảnh mặt về hướng của tôi, ánh mắt luyến tiếc không muốn rời đi.
"Đồ điên. Mấy lần anh đi xa rồi? Có khi anh đi cả tháng luôn kia mà, sao hôm nay lại như con nít thế hả?".
Tôi khoanh tay thở dài chẳng muốn nói đến, ai bảo anh trẻ con quá làm gì. Vì để anh có thể đi ra khỏi nhà một cách không nhung nhớ nên tôi quay người đi vào trong.
"Y-Y/n à, anh còn rất nhiều điều muốn nói với em đấy".
"Thế thì nói qua truyền hình trực tiếp đi nhé".
Rầm. Tôi đá Dom ra khỏi nhà và đóng cửa lại.
"Y/N!! EM PHẢI XEM ĐẤY NHÉ".
_______________________
Không có anh cũng hơi buồn thật, căn nhà chỉ còn mình tôi cặm cụi ở trong bếp nấu những món ăn dở tệ. Bình thường Dom sẽ ăn ngấu nghiến nó một cách ngon lành, trông chẳng khác gì được ăn sơn hào hải vị cả. Nhưng tôi biết, biết anh làm thế vì thương tôi, thương công sức tôi bỏ ra nên anh mới chịu cay chịu đắng nuốt hết nó vào bụng. Bản thân tôi cũng rất vui vì điều đó."Ọe, khó ăn đến thế sao chứ".
Tôi vừa nôn ra vì thức ăn của chính bản thân mình tạo nên, thật sự nó rất kinh khủng luôn.
"Anh ấy ăn được món này à".
Lòng tôi chợt nhớ về anh, nhớ về từng hình ảnh anh từ trước đến giờ.
Ting, ting. Điện thoại trên bàn rung lên từng hồi, nó thu hút sự chú ý của tôi. Tôi đi đến đó cầm chiếc điện thoại lên.
"Ai vậ..."
"Anh nhớ em lắm đó".
Giọng nói trầm ấm vẫn như ngày nào. tôi lặng thinh, tay vẫn cầm chiếc điện thoại ấy, lồng ngực đập bỗng chốc trở nên nhanh hơn.
"Đồ điên".
"Ngày mai anh sẽ thi vào lúc 8h30 và dự kiến kết thúc cuộc thi đua vào lúc 9h, em nhớ xem nhé? Có điều bất ngờ dành cho em đấy".
"Bất ngờ gì chứ? Anh mau nói đi".
Chắc do anh biết tôi có tính tò mò nên cứ giấu giấu giếm giếm thứ gì đó chẳng cho tôi biết, hại tôi phải suy nghĩ hết cả đêm.
"Nói ra thì còn gì là vui nữa, em đợi đi nha".
Anh càng làm tôi nổi điên lên.
"Shh, anh đang giỡn mặt với ai đấy hả?"
BẠN ĐANG ĐỌC
mẩu chuyện nhỏ của nhà Windbreaker ><
FanfictionCharacter x Reader. _______________ Vài mẩu chuyện mình viết xàm xí để đu bias thuii, bạn thích thì đọc ủng hộ mình nhé(không thích thì out ra nha). Maybe OOC, mong cậu thứ lỗi. Lời văn còn lủng củng lắm nên không biết mình viết có hay hay không nữ...