Harry x Reader (1)

632 28 0
                                    

Khi vừa sinh ra tôi là một đứa trẻ khỏe mạnh giống bao người, cho đến khi tôi lên năm thì tôi có một thể lực rất yếu vì mắc bệnh tim nên thường phải ở nhà. Cũng vì lí do đó mà có vài đứa trẻ nghịch ngợm thường xuyên đứng trước nhà tôi ném đá qua cửa sổ trêu tôi, mỗi lần như thế tôi rất sợ, sợ đến nỗi bây giờ tôi vẫn còn ám ảnh những hình ảnh đó. Vào ba năm trước tôi cùng mẹ chuyển lên bệnh viện trên thành phố để điều trị, nhờ nơi này mà tôi mới gặp được anh.

Anh ấy, là một người tốt, là một phần trong kí ức tôi, Harry. Từ nhỏ đã có một cơ thể khỏe mạnh hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, một người mạnh mẽ hơn tôi gấp vạn lần. Anh không hay khóc, cũng chẳng yếu đuối như tôi, và cũng không chạy trốn nỗi sợ hãi. Harry khá ngông cuồng, điên rồ như một mãnh thú sẵn sàng xé nát con mồi, tôi thường xem các cuộc thi của anh trên tivi và lúc nào tim tôi cũng đập rất nhanh.

Tôi sinh ra ở một vùng nông thôn, anh ở thành phố xa hoa, hai nơi cách biệt nhau về môi trường và cả tính cách của hai đứa cũng khác nhau nữa. Nhưng anh đã bước vào cuộc đời tôi rồi thay đổi mọi thứ khiến cuộc đời tôi có ý nghĩa hơn bao giờ hết, anh giúp tôi tìm được mục đích sống của mình, giúp tôi không còn cô đơn như trước nữa. Thật lòng mà nói...Ở bên anh tôi rất vui, tôi muốn được nhìn anh nhiều hơn, muốn được nghe anh kể chuyện về thế giới ngoài kia hay là đam mê xe của anh cũng được, tôi yêu nụ cười của anh vì nó rất đẹp, tôi thích được anh xoa đầu mỗi khi tôi làm tốt một việc gì đó. Nghĩ lại tôi vẫn mong anh có thể nắm tay tôi lần cuối trước khi tôi đi, điều đó tuy khá trẻ con nhưng nó là ước nguyện cuối cùng của tôi trên thế giới này.

"Y/n, con lại viết nhật kí đấy à? Uống thuốc chưa con?".

"Dạ con uống rồi, ở nhà mãi chán quá nên con lôi ra viết để giết thời gian để đỡ chán mẹ ạ".

"Mai là nhập viện để theo dõi sức khỏe, rồi ba ngày sau sẽ phẫu thuật con nhé, mẹ lo quá.

"Con biết rồi mẹ".

Tôi nhìn ra bên ngoài, trời đã bắt đầu có những hạt tuyết nhỏ bé lướt qua ô cửa sổ phòng tôi, mùa đông của Manchester đang đến gần hơn nữa, cũng là mùa mà tôi yêu thích nhất trong bốn mùa. Mùa đông thì có tuyết, tôi sẽ tạo ra những người tuyết đội mũ thật đáng yêu để tặng cho Harry.

Ngồi bên cửa sổ nhìn xuống có thể thấy được thành phố rộng lớn, đèn đường nổi lên như đám đóm đom ở quê tôi, xe cộ thì đua nhau chạy qua từng dòng. Tôi mân mê chậu hoa ngay cửa, tôi nuôi nó để sau này dành cho Harry, là hoa Lưu Ly, nó thơm lắm, còn đẹp nữa. Đến giờ thì có lẽ đây là món quà đầu tiên tôi tặng cho anh, từ trước tới nay đều là anh mang tặng tôi thôi, phòng tôi không chứa nổi gấu hay sách của anh nữa rồi.

Vừa nghĩ đến Harry mà lòng tôi có chút nôn nao muốn gặp anh ngay, tâm trạng cũng vui vẻ hơn ban nãy rất nhiều, dù không gặp được nhau nhưng tôi luôn có cảm giác anh lúc nào cũng ở cạnh tôi ấy.

Reng. Tiếng chuông điện thoại tôi reo lên, tôi liền mở ra xem, là Harry gọi đến. Hai mắt tôi sáng rực bấm nghe máy ngay.

"Harry".

"Xem nào, ăn gì chưa?".

"Em chưa, vừa mới uống thuốc thôi. Anh đi tập về đấy à? Có mệt không?".

mẩu chuyện nhỏ của nhà Windbreaker ><Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ