Tôi là bạn gái của Sangho, chúng tôi đã có một tình yêu cảm lạnh đúng nghĩa luôn đó, đến giờ tôi vẫn không biết tại sao tôi lại vớ được ông người yêu vừa lạnh vừa thương như anh ấy.
Sangho thường không ở nhà nhiều mà ảnh toàn ở công ty làm việc, cụ thể là về mấy cái chất cấm gì đó mà tôi cũng không rõ nữa, hình như thứ đó gọi là doping. Anh chẳng nói cho tôi biết đó là thứ gì, anh chỉ nói là không được động vào nó hay đại khái là thế...tôi cũng nghe làm theo thôi.
_________________________
"Y/n, chuyền banh qua cho tao".Trận đá banh giao hữu giữa lớp tôi và lớp kế bên diễn ra vào ngày chủ nhật, đáng lẽ bây giờ tôi đã qua nhà Sangho chơi rồi chứ không phải đứng dưới trời nắng đá trái banh này đâu.
"Đỡ nè Ji Seo".
Nói thật thì tôi cũng không biết chơi cái trò này đâu tại đội thiếu người nên tụi nó lôi đầu tôi vô cho đủ thôi. Tôi cứ nhắm mắt nhắm mũi chuyền đại cho người khác vậy à.
"Khoan Y/n, hướng đó-".
Ji Seo hét lên nhưng cũng trễ rồi, trái banh bay thẳng vào cửa kính phòng hiệu trưởng khiến nó vỡ tan tành rơi xuống loảng xoảng.
Nguyên sân bóng bất động, tiếng hò hét ban nãy cũng biến mất tiêu.
"Y/n mày muốn chết hay gì mà đá vô đấy hả?".
Ji Seo rón rén lại gần thì thầm vào tai tôi, đã sợ rồi mà nó có làm tôi sợ gấp bội. Tôi run người nhìn vào tấm kính vỡ đó mong rằng cô bây giờ đừng ở trường....
"AISHHHH, ĐỨA NÀO ĐÁ TRÁI BANH NÀY VÀO ĐÂY HẢ!?".
Hi vọng của tôi bị dập tắt mất rồi. Cô hiệu trưởng cầm trái banh đứng sau tấm kính đó, mặt thì chắc rồi...đỏ như ớt luôn.
"L-Là em".
Tôi giơ tay lên.
"Gọi phụ huynh lên đây gặp tôi, NGAY LẬP TỨC".
Cô dùng sức ném lại trái banh ra sân làm tụi tôi giật nảy mình lùi ra.
"Y-Y/n, mày mà gọi cho anh mày là mày chết đấy".
Nghĩ cũng đúng nhưng mà bây giờ ba mẹ tôi cũng đang bận lắm, gọi thì ba mẹ lại chửi cho. Anh hai cũng không gọi được vì tôi và anh đang dỗi nhau rồi, gọi cho ổng khác gì mình đi làm lành đâu.
"Arghhhhhhhh".
Đắn đo một lát tôi cũng quyết định nhấc máy lên gọi cho Wooin, anh hai tôi.
Tút....
"Mày gọi cái gì?".
"A-Anh đến trường được không?".
"Chi? Đi học gì mà suốt ngày bị gọi phụ huynh thế hả?".
"...em lỡ làm hư kính của trường rồi".
Bíp. Vừa nghe tôi nói thế thì thằng chả tắt máy ngang luôn, tôi còn chưa kịp mở mồm ra xin lỗi nữa.
"Ushh, đồ anh tồi".
Tôi cáu gắt ném điện thoại xuống đất, giận cá nhưng chém thớt, điện thoại bị hư không bật lên được luôn rồi.
_________________________
"Tôi thật không hiểu nổi tại sao mấy em lại có thể hành động như thế, cái kính đó tôi vừa thay vào ba hôm trước cũng tại mấy đứa đá banh như em".
BẠN ĐANG ĐỌC
mẩu chuyện nhỏ của nhà Windbreaker ><
FanfictionCharacter x Reader. _______________ Vài mẩu chuyện mình viết xàm xí để đu bias thuii, bạn thích thì đọc ủng hộ mình nhé(không thích thì out ra nha). Maybe OOC, mong cậu thứ lỗi. Lời văn còn lủng củng lắm nên không biết mình viết có hay hay không nữ...