À, ra là cái thứ chạm vào vai tôi là cánh tay anh ta đấy à? Anh ấy đô con đến nỗi đấy cơ á? Tôi tưởng tôi vừa dựa vào cái tường đấy.
"Monster".
Nghe tên Monster là Juhwan đang nằm trên giường cũng phải bật dậy ngó ra.
"Juhwan, cậu nằm xuống đi".
Sugyeong vội vã chạy đến bên Juhwan đỡ cậu nằm xuống.
"Cho tôi vào lát".
Monster cúi người lách vào trong, lúc đó tôi mới để ý là mình đang đứng chắn cửa ra vào luôn đấy.
"Juhwan, tớ có mang đồ ăn đến cho cậu đây".
Tôi cũng đi theo vào sau đó, trên tay là một bịch cháo vừa mua ở căn tin đưa cho Sugyeong.
"Cám ơn Y/n. Còn cậu, cậu đến đây làm gì".
Thái độ nói chuyện với tôi và thái độ nói chuyện với Monster của Juhwan rất khác nhau. Vừa vui vẻ xong lại quay sang vẻ mặt chán nản khi nói đến Monster.
"Đến xem cậu như thế nào".
Monster không tỏ ra khó chịu về chuyện này, cậu ta lấy ghế giúp tôi và ngồi cạnh giường của Juhwan.
"Đến xem tôi còn sống không hả?".
Sugyeong vả vào tay Juhwan một cái.
"Giỡn kiểu gì thế hả!?".
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi".
Monster vẫn im lặng nhìn Juhwan, trên tay anh là một con gấu bông hình con cá mập trông cũng đáng yêu và ra gì phết ấy.
"C-Cái gì thế kia?".
Juhwan cũng để ý đến con gấu bông mà Monster đang cầm.
"Đây là quà".
Trả lời như anh thì có mười Juhwan cũng không đỡ nổi.
"Nhìn là biết rồi nhưng cậu đến tặng ai?".
"Cậu".
3 người chúng tôi im bặt. Lát sau Juhwan cố nhịn cười nhưng nó lại phát ra tiếng "khặc khặc" nghe còn sợ hơn ấy.
"Có lấy không?".
"Có".
"Dễ thương quá đi".
Sugyeong nựng nhẹ má con gấu bông ấy, trông cô nàng cũng thích nó lắm.
"Ưmmm, tớ về nhé".
Tôi vươn vai nhìn lên đồng hồ.
"Về giờ này nguy hiểm lắm, để tớ nhờ Nopal đón cậu".
Uii, thà chết còn hơn tôi đi cùng xe tên đó. Nhớ năm ngoái vì thiếu xe đi chơi mà tôi phải ngồi sau xe Nopal, hắn ta chạy nhanh có nhanh đấy nhưng mà tôi và hắn đều nằm dưới đất do vấp phải ổ gà.
"Tớ về được mà Juhwan, cậu ở lại mau khỏe nhé".
"Tôi cũng về".
Monster nhìn tôi rồi đứng dậy phủi đùi vài cái xong đi lại phía cửa.
"Vậy Monster, cậu đưa Y/n về nhé?".
"Ừ".
Cái mặt của anh ta cứ nhăn nhó kiểu gì ấy, dù biết anh ấy đồng ý đi về cùng tôi nhưng tôi lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi hết.
BẠN ĐANG ĐỌC
mẩu chuyện nhỏ của nhà Windbreaker ><
FanfictionCharacter x Reader. _______________ Vài mẩu chuyện mình viết xàm xí để đu bias thuii, bạn thích thì đọc ủng hộ mình nhé(không thích thì out ra nha). Maybe OOC, mong cậu thứ lỗi. Lời văn còn lủng củng lắm nên không biết mình viết có hay hay không nữ...