"Anh ghét em có đúng không? Nếu vậy em sẽ cắt cổ chết cho anh coi."
Aesop liều lĩnh quát lớn, giật lấy thanh kiếm trong tay Joseph mà kề vào cổ mình. Như mong đợi của cậu, Joseph liền phản ứng lại ngay lập tức, anh trở nên hốt hoảng và hất thanh kiếm trong tay cậu ra.
Đôi mắt xanh kia trở nên mệt mỏi, cho dù là ảo ảnh đi chăng nữa, anh cũng không muốn thấy cậu bị tổn thương. Nhưng cho dù anh có muốn gặp lại Aesop, anh cũng muốn gặp người thật bằng da bằng thịt hơn là những ảo giác lặp đi lặp lại.
Chát!
"Anh tỉnh chưa!? Sao cứ nhìn em như thể em không có thật vậy?"
Aesop dần mất bình tĩnh, trái với mong đợi của cậu là Joseph sẽ trở nên vui mừng, thì anh lại càng như người mất hồn, cậu liền vung cú tát như trời đánh vào má phải của người nọ, khiến đầu anh nghiêng qua hẳn một bên, máu từ mũi mà rỉ ra.
"Có- có chuyện gì vậy!? Hai người đánh lộn sao?"
Michiko vì nghe thấy tiếng ồn trên phòng mà tức tốc đi lên mở cửa phòng, những người khác cũng thấy động tĩnh lạ mà chạy theo sau.
"Hả? Không phải hai người nên ôm nhau thắm thiết sao?"
"Má của mi in hẳn năm dấu tay kìa..."
"... Mấy người thấy em ấy sao?" Joseph đột nhiên ngơ ra, tay bất giác đưa lên má mình, có lẽ cú tát giáng lâm đó đã làm anh tỉnh ra một chút.
"Nói gì vậy? Cậu ấy có phải ma đâu mà không nhìn thấy." Michiko bất lực.
Joseph vẫn còn ngờ ngợ, vừa nhìn mọi người vừa quay qua nhìn người vừa tát mình đau điếng mặt mũi, Aesop có vẻ cũng sắp muốn khóc đến nơi.
Cậu cầm lấy bàn tay ấm áp kia, đưa bàn tay anh vuốt ve qua từng chỗ trên khuôn mặt mình, "Anh cảm nhận xem, không phải là rất quen thuộc sao?" Aesop nuốt nước bọt một cái, rồi ôn nhu nói tiếp, "Em về rồi đây."
"Huhu..."
"?"
Mọi người liền đứng hình, Aesop cũng đơ ra trông thấy khi Joseph đột nhiên mếu máo, thậm chí khóc thành tiếng, đừng nói là do cậu lỡ tay đánh đau quá đấy chứ, chưa kịp bình tĩnh lại thì Joseph đã ôm chầm lấy thân cậu, gục đầu vào vai cậu khóc sướt mướt không thôi.
"Ôi, tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi." Nói rồi mới người liền đóng cửa lại và bỏ hết xuống dưới sảnh, tiếng khóc thảm thiết vẫn còn vang vọng ra từ trong căn phòng đó.
Aesop vẫn luống cuống không biết nên làm gì, cậu đinh ninh rằng do cậu đã đánh mạnh tay quá mà Joseph đã bị chập mạch. Aesop cười khổ một cái, cậu đâu có kinh nghiệm trông em bé đâu chứ.
"Anh- anh cứ nghĩ đây là mơ... Nhưng em về thật rồi, anh hạnh phúc quá... Oaaa... Anh xin lỗi, xin lỗi Aesop."
"....." Aesop liền cảm thấy chột dạ khi nghe giọng nói bị đứt quãng vì khóc, giá như cậu có can đảm quay về đây sớm hơn thì người thương của cậu đã không phải chịu khổ sở lâu đến vậy.
....... .........
"Thực ra.... Em chưa chết, em vẫn luôn sống ngoài kia, vì sợ mọi người ghét em nên em mới không dám về." Aesop liền bịa ra lời nói dối trắng trợn nhất, cậu quyết định sẽ đợi đến khi Joseph ổn định lại thì sẽ nói cho anh biết kế hoạch trốn khỏi trò chơi của cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Joseph x Aesop ] Identity V - Cậu nhóc, em là của tôi!
FanfictionĐọc tiêu đề thì chắc mọi người biết đây là thể loại truyện gì và couple chính là những ai rồi, nên tui sẽ không giới thiệu dông dài. Đây là một trong những tác phẩm đầu tay của tui, cùng với một bạn nữa, nhưng bạn đó không hợp tác nữa nên giờ đây tu...